Chỉ Cần Gió Biết

Chương 41



Sáng thứ 2, Lâm Vãn vừa tới công ty thì Hạ tổng gọi cô vào văn phòng.

Vừa bước vào cửa, Lâm Vãn cảm thấy không khí u ám ngột ngạt

Hạ tổng ngồi trên ghế, thấy cô đóng cửa lại, đập tay xuống bàn, quát: “Lâm Vãn, cô làm việc thế mà được à, bạn tôi tin tưởng tôi mới cho cô làm, cô xem cô làm cái gì đi, mới một tuần mà chỉ tăng mỗi 1000 follow, trong đấy còn có nick ảo nữa chứ, cô cố tình phá đám đấy à?”

Lâm Vãn không ngờ mình bị mắng, cũng không biết nên trả lời sao, Hạ tổng nói tiếp: “Mới làm được 1 tuần mà cô còn đăng bài sai, năng lực của cô là thế à? Bên họ đọc được cái bài đó rồi, cô để mặt mũi tôi ở đâu?”

Lâm Vãn nhớ tới chuyện này, lúc ấy cô kiểm tra lại vài lần mới viết post, bài đó vẫn chưa hoàn chỉnh, sau đó cô đi vệ sinh, lúc về thì thấy bài đăng đó được post lên, sau đó cô vội vàng xóa đi.

Lúc đấy cô tưởng mình ấn nhầm hoặc đường truyền internet có vấn đề, cũng không suy nghĩ nhiều, may mà mới đăng, lại còn là tài khoản mới, không nhiều người follow, chắc chưa ai đọc được.

“Xin lỗi Hạ tổng, tư liệu bên khách hàng cung cấp rất ít, cũng không hay nhắn tin, lúc gọi điện bên đó nói được vài câu rồi tắt máy, nên tôi không viết được nhiều. Nhưng mỗi ngày tôi đều đăng một bài, với cả ngài cũng nói không có yêu cầu gì, cái gì làm được thì cứ làm mà?” Lâm Vãn giải thích.

Đây là lần đầu cô can đảm nói nhiều thế này trước mặt sếp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc đầu Hạ tổng còn nghĩ Lâm Vãn ít nói nhu nhược, không ngờ cô phản bác lại, cô ta lại càng tức hơn: “Cô làm việc thế này còn dám lấy cớ à?”

“Tôi đã nói với cô rồi, một tuần phải tăng 10.000 follow, bài đăng phải hơn 1 vạn lượt tương tác, tôi mặc kệ cô dùng cách nào cũng phải làm được, cô không nghe rõ mà còn trách tôi à? Tôi tin cô mới bảo cô nhận việc này, cô báo đáp tôi thế à?”

“Ngài không…” Lâm Vãn còn chưa nói xong thì bị Hạ tổng ngắt lời: “Thôi, cô mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi.” 

Nghe thấy thế, Lâm Vãn choáng váng.

Không ngờ cô ở Oanh Ca vất vả bao nhiêu năm, đi làm đầy đủ, lúc nào cũng hoàn thành công việc được giao cuối cùng lại bị sa thải, mà chuyện này lại cực kỳ mờ ám khó hiểu.

Hạ tổng không nói rõ yêu cầu của khách hàng cho cô, mà còn đòi một tuần phải tăng 10.000 lượt follow, cô còn chẳng có nhiều tư liệu, thế nên lại càng khó hơn.

Cô không biết nên giải thích thế nào.

Mới đầu năm mà cô lại bị sa thải.

Cô về chỗ ngồi, nghĩ mãi vẫn chưa thông, lấy hết dũng khí tới văn phòng của Hạ tổng muốn nói rõ ràng.

Nhưng lúc cô vừa định gõ cửa thì nghe thấy tiếng Hạ tổng nói chuyện điện thoại.

“Yên tâm đi, tôi vừa lấy cớ đuổi việc cô ta rồi, lần này tôi mất nhân tài đấy, Chu Đường, cô nợ tôi một ân tình rồi.”

Bấy giờ Lâm Vãn mới hiểu ra, cô đẩy cửa vào, “Hạ tổng, nếu ngài muốn đuổi việc tôi thì cứ nói thẳng đi, không cần tốn nhiều tâm tư thế đâu, làm phiền ngài quá.”

Dứt lời, cô đi thẳng ra ngoài, Hạ tổng ngây ngốc nhìn theo bóng cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc đó, cô hiểu hết mọi chuyện, cũng lười không thèm cãi cọ, lẳng lặng về chỗ ngồi, đồng nghiệp khó tin nhìn cô, Lâm Vãn thu dọn đồ đạc.

Bình thường năng lực của cô thế nào mọi người đều biết cả, Lâm Vãn cũng chẳng có tật xấu gì, bây giờ lại đột nhiên bị đuổi việc, các đồng nghiệp khác hay nói chuyện với cô cũng sợ hãi, không dám hỏi han gì.

Lâm Vãn nhớ tới bài đăng viết sai kia, chắc là lúc cô đi WC có ai ấn đăng lên.

Cô ngoảnh người nhìn Tôn Vũ Nghệ ngồi sau, thấy cô ta tránh ánh mắt mình, Lâm Vãn hiểu ra ngay.

Nhưng cô cũng chẳng muốn cãi nhau với cô ta.

Quan hệ đồng nghiệp với nhau cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, Lâm Vãn không thích nịnh nọt người khác, cô sợ bị cô lập, nhưng bình thường nhân duyên của cô khá tốt, cũng chẳng quá thân thiết với ai, thế nên cô cũng thấy nhẹ nhõm.

Lâm Vãn cũng không muốn làm việc ở công ty này nữa, cho dù ở lại thì Chu Đường vẫn sẽ tìm cách làm khó cô, có khi lại càng phiền hơn.

Lâm Vãn không nói cho Trần Tích, dạo này anh rất bận, cô không muốn để anh lo lắng, bao giờ tìm được việc mới thì bảo anh vậy.

Nhưng cô phát hiện chuyện này không hề đơn giản.

Cô có năng lực, CV đẹp, tìm công ty khác có tiền lương và chức vụ cao hơn cũng không khó, 2 tuần sau đó, cô đi phỏng vấn ở mấy nơi, đãi ngộ cũng không được như trước.

Sau Tết Âm lịch là thời điểm tuyển nhân sự, đáng lẽ phải có nhiều nơi tuyển các vị trí khác mới đúng.

Vất vả lắm cô mới tới phỏng vấn ở hai nơi, lúc đầu còn tốt đẹp, sau đó cô lại bị loại.

Lúc công ty thứ 2 từ chối, Lâm Vãn chán nản định đi về, người phỏng vấn khó xử nói: “Cô Lâm, cô rất giỏi, tôi cũng muốn nhận cô lắm, nhưng chuyện này tôi không làm chủ được, mấy công ty về lĩnh vực này sẽ không nhận cô đâu, cô hiểu ý tôi không?”

“Cảm ơn anh, tôi hiểu.” Lâm Vãn nhìn dáng vẻ băn khoăn của anh ta, cũng hiểu ý anh ta nói.

Thật ra Lâm Vãn đoán được từ trước, cô cầm điện thoại, gọi cho một người, ánh mắt lạnh lẽo: “Cô đang ở đâu?”

Chu Đường đang làm móng và mát xa trong biệt thự ở Giang Thành, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhân viên đưa điện thoại cho cô ta, nghe thấy giọng nói lạnh lùng ở đầu dây bên kia, cô ta lạnh nhạt trả lời vài câu rồi gửi định vị cho Lâm Vãn. Chu Đường ném điện thoại sang một bên, thoải mái ngân nga.

Lúc Lâm Vãn tới nơi, cô nhân viên mát xa cũng thu dọn xong đồ đạc, vừa rời đi, Chu Đường thấy cô, lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cậu đừng giả vờ nữa.” Lâm Vãn nói tiếp: “Cậu làm cái gì thì tự biết.”

“Ồ, tôi làm gì, sao tôi lại không biết nhỉ, cô nói đi.” Chu Đường không ngẩng đầu nhìn Lâm Vãn, ngồi trên ghế công chúa vừa uống rượu vang vừa ngắm bộ nail mới làm xong, trông rất hài lòng.

“Cậu khiến tôi bị đuổi việc, cũng không muốn tôi tìm được việc khác, Chu Đường, cậu nhất quyết phải tuyệt tình như thế à?” Lâm Vãn đứng trước mặt cô ta, bình tĩnh hỏi.

Lúc đầu Chu Đường không thèm nhìn Lâm Vãn, nghe thấy thế, cô ta kinh ngạc, cũng không giả vờ nữa, “Tôi đã bảo cô lựa chọn rồi, thế nên đừng trách tôi không khách khí.”

“Tôi có quan hệ rộng, cũng có thể đuổi cô biến khỏi Giang Thành, tôi chỉ nói qua với mấy người họ thôi, không cho cô làm ở mấy công ty lớn, nhưng mà cô có thể làm ở công ty nhỏ ấy, giống như mấy cô gái mới tốt nghiệp đại học, làm lại từ đầu, tôi thấy mình cũng nhân từ lắm rồi.”

“Thế là tôi phải cảm ơn cô Chu giơ cao đánh khẽ à?” Lâm Vãn cười khẩy.

Chu Đường lạnh lùng cười: “Ha, không cần khách sáo thế đâu, dù gì cũng là bạn học cũ mà.”

Lâm Vãn hiểu ra, Chu Đường chỉ hận không muốn cô sống trong cái ngành này, bao nhiêu công ty lớn bé, Chu Đường cũng không rảnh tới từng nơi một, cô tìm được việc hay không không quan trọng, chỉ cần chặt con đường thăng tiến của cô là được, để cô mãi mãi là nhân viên quèn.

Lâm Vãn nghĩ qua, ngồi xuống đối diện Chu Đường, vừa tiếc vừa khó hiểu: “Chu Đường, sao cậu biến thành thế này? Trước kia cậu không như này, cậu thông minh, nhà giàu lại xinh đẹp, sao cứ làm những chuyện hạ thấp bản thân thế?”

Chu Đường cười lạnh, “Cô hỏi tôi sao lại trở nên thế này à?”

Cô ta quăng ly rượu xuống đất, “Tất cả đều do cô ban tặng đấy.”

Mảnh thủy tinh vung vãi trên sàn nhà, có một mảnh văng lên cứa vào tay Lâm Vãn, máu tươi chảy ra, Lâm Vãn nhìn qua, cũng không quan tâm.

“Từ nhỏ tôi và Trần Tích là một đôi trời sinh, tôi theo đuổi cậu ấy, muốn gả cho cậu ấy, nhưng cậu lại cố tình cản đường tôi, bao nhiêu năm nay cô như oan hồn mặt dày cuốn lấy Trần Tích, bây giờ lại dám hỏi tôi câu này à?”

“Tôi không thế.” Lâm Vãn không sợ, không ngạc nhiên cũng chẳng tức giận, bình tĩnh nói: “Nhưng mà có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.”

Lâm Vãn nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu tung tin đồn cậu với Trần Tích yêu nhau đúng không?”

Chu Đường giật mình: “Đúng thì sao?”

“Vậy bài đăng có hình giấy chứng nhận kết hôn với dòng caption mập mờ kia là để tôi nhìn thấy, để tôi nghĩ hai cậu kết hôn rồi, muốn tôi từ bỏ đúng không?”

Thấy Chu Đường không nói gì, Lâm Vãn hỏi tiếp: “Mấy hôm trước cậu gọi điện cho Trần Tích nhắc tới chuyện đính hôn cũng là cậu cố ý đúng không?”

Chu Đường không trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta cũng đồng nghĩa với thừa nhận.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Đường cười khẩy: “Cô tưởng cô cao thượng lắm à? Lâm Vãn, cô giả vờ ngu ngơ, hồi cấp 3 cũng thế, rõ ràng cô thích Trần Tích mà lại còn giả vờ nữa chứ, cô liều mạng học hành muốn vượt qua tôi, muốn thay thế tôi, cô tưởng tôi không biết à?”

“Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.” Lâm Vãn thờ ơ đáp.

Lâm Vãn càng bình tĩnh lại càng làm Chu Đường tức giận, cô ta đứng phắt dậy, quát: “Giả vờ thanh cao gì chứ, có được Trần Tích rồi còn khoe mẽ với tôi à, tôi rất ghét loại con gái trà xanh thảo mai như cô, tôi và Trần Tích vốn dĩ sẽ kết hôn sống tới bạc đầu, còn cô là tiểu tam không biết xấu hổ.”

“Bang!” Lúc đầu Lâm Vãn còn bình tĩnh, cô đứng dậy tát Chu Đường một cái, mặt cô ta đỏ lên, có vết dấu tay nhàn nhạt của cô.

Chu Đường không ngờ Lâm Vãn đánh mình, cô ta ôm mặt, lại càng tức hơn, đôi mắt trợn tròn đang định đánh trả thì có bàn tay giữ cô ta lại.