Chỉ Cần Gió Biết

Chương 48



Hôm đó, Trần Tích và Lâm Vãn ở khu vườn hoa hướng dương và căn nhà gỗ tới xế chiều mới về.

Trần Tích không đi tới căn chung cư mình hay ở là tới một căn biệt thự.

Xuống xe, anh mở cửa ra: “Nhà của chúng mình.”

Anh đưa chìa khóa cho cô: “Muốn trang trí thế nào đều do bà Trần quyết định.”

Lâm Vãn mở cửa ra, vui vẻ chạy quanh vài vòng.

Không phải vì căn nhà rộng lớn xa hoa mà là cuối cùng cũng có căn nhà thuộc về hai người họ, anh nghiêm túc tính toán chuyện tương lai của hai người.

Trần Tích kéo Lâm Vãn tham quan từ tầng 1 lên tầng 3, Lâm Vãn phấn khích nói trang trí phòng này thế này, phòng kia thế nọ, muốn sơn tường màu gì.

Anh có thể đoán được hết tâm tư của Lâm Vãn, anh có thể gọi người tới trang trí nhưng sợ cô không thích.

Hơn nữa, tuy cô và anh đều bận, nhưng anh biết cô nhất định sẽ thích cảm giác cùng nhau trang trí.

Trần Tích nhìn dáng vẻ hớn hở của Lâm Vãn, anh cong môi cười.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Yêu nhau 2 năm, hôn lễ của Lâm Vãn và Trần Tích được tổ chức vào cuối tuần đầy nắng của tháng 4, vì Lâm Vãn rất thích tháng 4.

Qua mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống.

Trong mắt Lâm Vãn, Trần Tích như ánh nắng ấm áp, không quá chói chang, mọi thứ đều hoàn hảo vừa vặn.

Hôn lễ của hai người rất đơn giản, không mời quá nhiều người, chỉ có gia đình hai bên và bạn bè.

Toàn bộ hôn lễ đều do Lâm Vãn sắp xếp, địa điểm là vườn hoa hướng dương anh cầu hôn cô.

Chẳng qua là tháng 4 không phải mùa hoa hướng dương, Lâm Vãn không thích dùng hoa trồng ở chỗ khác, nên Trần Tích gọi người trồng đủ loại hoa trong vườn.

Chu Đường và Vương Húc cũng tới, nghe nói hai người họ yêu nhau được một thời gian rồi.

Lúc hôn lễ được cử hành, Chu Đường nhìn đôi trai tài gái sắc, chuyện cũ ùa về, lẩm bẩm: “Hai người họ đẹp đôi quá.” Chu Đường chân thành nói.

Lúc đầu Chu Đường không muốn tới nhưng vẫn muốn chúc phúc Trần Tích.

Chuyện cũ đã qua, Chu Đường tránh Trần Tích, Vương Húc cùng cô nàng đi du lịch nước ngoài một tháng, sau đó Chu Đường có thể thản nhiên đối mặt với Trần Tích, thoải mái hơn trước.

Vương Húc thấy thế, nắm chặt tay Chu Đường, nói: “Hai bọn mình cũng đẹp đôi mà.”

Chu Đường nghiêng đầu, cười với anh ta.

Lúc ấy, mắt Chu Đường lấp lánh tựa sao trời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi kết hôn, Lâm Vãn như công chúa được Trần Tích cưng chiều, cuộc sống hôn nhân của hai người như hũ mật, ngọt ngào quấn quýt.

Cô chưa từng nghĩ tới, rõ ràng là hai người độc lập nhưng lại giống như quen nhau từ kiếp trước, tâm đầu ý hợp, hiểu đối phương hơn cả bản thân mình, cô cảm thấy mọi thứ hoàn hảo đến mức không chân thật.

Mục tiêu kết hôn ba mẹ Lâm Vãn đề ra đã hoàn thành, bây giờ đổi sang giục cô mau có em bé.

Có một hôm, Lâm Vãn đang ăn cơm, Dương Quyên gọi video tới: “Lâm Vãn, con có tin vui gì chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Lâm Vãn đang ăn, không để ý lắm, đáp.

Dương Quyên thấy cô không sốt ruột tí nào, nói: “Hai đứa không có vấn đề gì đó chứ, đi kiểm tra đi.”

Suýt nữa Lâm Vãn bị sặc, Trần Tích đưa cốc nước cho cô.

Cô bảo mẹ: “Khụ khụ, mẹ, Trần Tích cũng đang ở đây đấy.”

Dương Quyên xấu hổ bảo: “Ầy, sao con không nói sớm.”

Dứt lời, bà vội vàng cúp máy.

Về chuyện có em bé, Lâm Vãn thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, Trần Tích cũng bảo sinh con rất vất vả, không nỡ để cô phải chịu đau.

Anh còn bảo có con hay không cũng không sao cả, chỉ cần có Lâm Vãn là được.

Nhưng về sau, Lâm Vãn muốn có em bé, yêu một người là muốn kết hôn, muốn sinh con cho người ấy.

Chỉ là cô không có cơ hội thương lượng với Trần Tích.

Lâm Vãn than thở: “Mẹ cứ lo quá đó.”

“Không sao đâu, bình thường mà.” Trần Tích không để ý, vừa ăn vừa nói.

Yên tĩnh một lúc lâu, Lâm Vãn cắn đũa, ngượng ngùng bảo: “Hay là bọn mình đừng để mẹ em phiền lòng nữa nhé?”

Tuy là đã kết hôn, thỉnh thoảng Lâm Vãn vẫn sẽ xấu hổ như trẻ con.

Trần Tích ngạc nhiên nhìn cô: “Em nghĩ kĩ rồi à?”

“Vâng.” Lâm Vãn cúi đầu, hai má phiếm hồng.

Trần Tích thấy thế, đứng dậy ôm cô vào phòng ngủ, lăn lộn đến đêm khuya.

Ngày biết tin Lâm Vãn mang thai, Trần Tích vui vẻ bế cô lên, lại nhớ tới đứa bé trong bụng Lâm Vãn, anh lại buông cô xuống, ôm cô ngồi trên sô pha, cẩn thận chăm sóc cô.

3 tháng đầu tiên, Lâm Vãn bị nghén, không ăn được gì, mỗi ngày chỉ ăn ít trái cây, Trần Tích tìm cách khác, lên mạng xem thực đơn, nấu nướng một lúc lâu nhưng cô chỉ ăn mấy miếng nhỏ nhưng anh vẫn kiên trì, ăn còn hơn không.

Lâm Vãn đòi đi làm, Trần Tích không khuyên được, anh đưa cô tới công ty, xuống xe đi cùng cô tới thang máy, thấy cô ngồi vào chỗ rồi mới tới Hãn Ngụ.

Có một thời gian, Lâm Vãn thèm ăn BBQ ở ven đường, sợ Trần Tích không đồng ý, buổi tối cô lén lút đi mua, vui vẻ ăn đồ nướng, bỗng nhiên thấy Trần Tích đứng gần đó, bất lực nhìn cô.

Miếng xương sườn còn chưa ăn xong, còn chưa đã cơn thèm, cô đuối lý, lau miệng rồi nhìn Trần Tích, sợ anh sẽ tức giận.

Nhưng Trần Tích bước tới, kéo ghế ngồi cạnh Lâm Vãn, cười bảo: “Nếu em muốn ăn thì anh sẽ đi với em, không cần lén lén lút lút như thế đâu.”

“Anh không sợ sẽ có hại cho con à?” Lâm Vãn kinh ngạc nói.

“Ai bảo em muốn ăn chứ, ăn ít thì được, ăn nhiều mới có hại.” Dứt lời, anh ăn một xiên thịt.

Sau đó, Lâm Vãn như hoàng hậu, không phải làm gì cả, béo lên 20 cân, tròn như quả bóng.

Có một ngày, cô soi gương, đột nhiên khóc rống lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Sao thế? Em không thoải mái chỗ nào à?” Trần Tích đang đọc sách dưỡng thai, nghe thấy tiếng khóc, anh buông sách xuống, vội vàng chạy tới.

Nước mắt lã chã trên mặt, Lâm Vãn nức nở bảo: “Bây giờ em vừa béo vừa xấu huhu…”

“Để anh xem.” Trần Tích xoa má cô, nghiêm túc nhìn trái nhìn phải, cuối cùng kết luận: “Có xấu đâu, anh thấy Vãn Vãn của anh càng lúc càng xinh mà.” Nói xong, anh hôn cô một cái.

Lâm Vãn nín khóc, mỉm cười nhìn anh.

Lúc sắp tới ngày sinh, Trần Tích thu xếp công việc, ở nhà với cô nửa tháng, coi Lâm Vãn như động vật cần phải bảo vệ, muốn đưa cô tới bệnh viện tư, cô không muốn đi, thấy ở nhà thoải mái hơn, thế nên ngày nào anh cũng gọi bác sĩ tới kiểm tra, để ngày nào cô cũng được ăn đồ ăn dinh dưỡng.

Gần tới ngày dự sinh, Lâm Vãn ngoan ngoãn tới bệnh viện.

Cả đời này Trần Tích sẽ không quên ngày cô sinh em bé, nhìn cô đau, anh rất khó chịu, không giúp gì được, sốt ruột chỉ hận mình không thể sinh thay cô, anh lẳng lặng đứng cạnh nắm tay cô, đút cho cô uống nước và sô cô la.

Tiếng trẻ con vang lên trong phòng sinh, con gái của Trần Tích và Lâm Vãn ra đời, đặt tên là Trần Hi.

Trần Tích lau mồ hôi cho Lâm Vãn, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Vợ ơi, em vất vả rồi, về sau không sinh nữa, không đẻ nữa.”

Sau đó anh mới đi ngắm con gái, mắt miệng giống Lâm Vãn, lông mày giống Trần Tích, là sự kết tinh của hai người.

Về sau, anh chỉnh lại lịch làm việc, dành nhiều thời gian ở bên hai mẹ con, chuyện nào giải quyết được ở nhà thì ở nhà, không tới công ty.

Anh mát xa cho Lâm Vãn, làm một phòng tắm nắng đối diện hướng Đông, sợ cô ở cữ sẽ chán, anh dẫn cô ra ngoài, đi dạo với cô.

Anh sẽ thay tã cho con, dỗ Trần Hi ngủ, trừ việc bú sữa ra, chuyện gì anh cũng làm được, dù có bảo mẫu nhưng anh vẫn tự tay làm.

Lâm Vãn thấy anh ân cần với con, cô dở khóc dở cười: “Có con gái rồi có phải anh yêu con hơn, để em ở vị trí thứ 2 đúng không?”

“Không không không, ở trong lòng anh lúc nào em cũng là số 1.” Trần Tích vội vàng nói.

Lâm Vãn không tin, không biết lấy dũng khí từ đâu, hậm hực bảo: “Người ta bảo con gái là tình nhân kiếp trước của ba, không phải là vì con sẽ tranh sủng với em ư?”

“Đấy là người ta nói vậy chứ anh không thế.” Thấy cô ghen, anh bật cười: “Em nhìn em đi, còn ghen với con gái nữa chứ, ấu trĩ quá.”

Trần Hi được 1 tuổi, Lâm Vãn và Trần Tích nhờ Lê Thu Nguyệt chăm con, hai người đi du lịch tuần trăng mật, vì sau kết hôn không có thời gian.

Hai người đi tới quốc đảo ở châu Âu, ở đó 1 tuần.

Lâm Vãn tắm nắng, Trần Tích lấy kem chống nắng cho cô, lúc tới gần thì thấy có chàng trai cơ bắp ở gần Lâm Vãn.

Anh rảo bước đi tới, ôm Lâm Vãn vào lòng, bảo: “Xin lỗi, đây là vợ tôi.”

Anh ta lắp bắp xin lỗi rồi rời đi.

Trần Tích nhíu mày, hỏi: “Nhẫn của em đâu?”

“Lúc tắm em tháo ra, dạo này gầy, nhẫn hơi to, em chưa đi sửa.” Cô áy náy giải thích.

Trần Tích bất lực: “Anh không ở với em là em bị người khác để ý rồi đó, khó chịu thật đó.”

Lâm Vãn cười nghiêng ngả: “Haha, vợ anh có con 1 tuổi rồi đó, 30 tuổi rồi này, sao còn là bảo bối được chứ.”

“Ai bảo mẹ 30 tuổi thì không phải là bảo bối, vớ vẩn.” Trần Tích hậm hực bảo.

Ánh nắng chiều lên gương mặt Trần Tích, trông càng anh tuấn hơn.

Người ấy xuất hiện, trở thành định mệnh của cô, chiếu sáng cuộc đời cô.

Lâm Vãn không làm gì cả, chỉ là yêu đúng người, mới được anh chăm sóc yêu thương mình.

Hai người ngồi trên bờ cát, lẳng lặng ngắm ánh nắng, trời xanh mây trắng, biển xô sóng trào, tất thảy đều tốt đẹp, còn hoàn mỹ hơn cả trong mộng.

Bất tri bất giác, bên nhau bầu bạn tới hoàng hôn xế chiều.