Nhà mẹ của Hoàng hậu mang họ Thẩm, anh trai của nàng là Thẩm Tu, giữ chức vụ quan trọng trong Quốc Tử Giám.
Hôm nay, mặt hồ trong Ngự Hoa Viên đều được phủ một lớp băng mỏng.
Thẩm Tu mặc thường phục thêu tùng bách màu xanh, lấy từ trong tay áo ra một chiếc lò sưởi cầm tay tinh xảo đưa cho tôi.
Y biết tôi sợ mùa đông lạnh giá.
Tôi cẩm lò sưởi trong tay: “Thẩm đại nhân mặc áo mỏng vậy có lạnh không?”
Thẩm Tu nói: “Quý phi nói đây gọi là phong độ, không cần phải ấm làm gì.”
Tôi đỡ trán cười khổ, Quý phi cũng thật là… cô ấy lại nói chuyện này với Thẩm Tu làm gì chứ?
Thẩm Tu cười nói: “Tin tức này do ta dùng tiền mua.”
Thấy chóp mũi và tai của Thẩm Tu đỏ bừng vì lạnh, tôi lập tức phái người đi lấy áo choàng.
“Chúng ta cứ ngồi trong Noãn Các một lát đi. Nếu có gió thổi làm chúng ta bị bệnh thì cũng không tốt lắm.”
Thẩm Tu gật đầu.
Đợi đến khi vào trong Noãn Các, tôi mới nói thẳng vấn đề.
“Thật ra ta chỉ là muốn tìm người để thử xem Hoàng đế có hứng thú với ta hay không.”
Thẩm Tu thở dài, không ngẩng đầu lên: “Nếu hắn không có ý gì thì sao?”
“Vậy thì bỏ đi. Dù sao thì ta cũng quen rồi, cũng đã chín năm rồi.”
Cùng lắm thì tiếp tục chơi bài với Hoàng hậu và Quý phi.
Có điều cứ thua mãi như vậy làm tôi sắp c.h.ế.t vì nghèo đói rồi.
Thẩm Tu suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu hắn vô tình thì người theo ta đi.”
Năm đó, tôi ngồi xổm canh ở Quốc Tử Giám, trên con đường mà các giám sinh nhất định phải đi qua nếu muốn rời khỏi cung. Tôi chặn đầu một giám sinh đang đi một mình, và yêu cầu y đến dạy riêng cho Hoàng đế.
Vị giám sinh đó chính là Thẩm Tu. Tôi và y quen nhau nhiều năm như vậy nên chúng tôi rất quan tâm đ ến nhau.
Thẩm Tu nhìn tôi rồi nói tiếp: “Người không thể cứ như vậy mà lãng phí thời gian trong cung được.”
“Ta có bạn bè, Hoàng hậu và Quý phi, tất cả đều rất tốt với ta.”
“Đối xử với người rất tốt sao?”
Thẩm Tu đưa tay lấy chiếc trâm cài tóc màu vàng trên búi tóc của tôi xuống, đặt vào lòng bàn tay rồi ước lượng.
“Tốt xấu gì cũng là Thái hậu đương triều lại đi cài chiếc trâm phượng mạ vàng, rốt cuộc người thua bao nhiêu tiền rồi?”
Tôi mất hết nửa tháng rồi, tim như bị rỉ máu.
Nhưng tôi nhấn mạnh: “Không phải không đeo được vàng mà là mạ vàng giúp tiết kiệm chi phí hơn.”
Thẩm Tu cất chiếc trâm cài tóc: “Bỏ nó đi, đừng cài nữa, cài lên sẽ làm người trông già đi.”
“Ngươi còn không mau trả cho ta.”
Tất cả đồ trang sức của tôi đều dùng để gán nợ, chiếc trâm phượng mạ vàng này là thứ duy nhất còn sót lại.
Thẩm Tu lùi lại sau đó giấu hai tay sau lưng.
Tôi dứt khoát đẩy chiếc bàn nhỏ ở giữa ra và nhảy vào y để giật lấy nó.
Phiên bản gốc của chiếc trâm phượng này là món quà mà Hoàng đế đã tặng tôi vào ngày lên ngôi Thái hậu.
Nếu hắn biết tôi đã bán những thứ hắn đưa cho tôi, chỉ sợ hắn sẽ thuyết giảng cả đời mất.
“Thẩm Tu, xin đừng gây rắc rối cho ta nữa. Nếu Hoàng đế biết được thì ta nhất định sẽ c.h.ế.t đấy.”
Đúng lúc này, cánh cửa của Noãn Các bị hất mạnh ra. Một cơn gió lạnh chợt ùa vào phòng.
“Mẫu hậu, người cũng biết bản thân c.h.ế.t chắc rồi sao? Xem ra nếu trẫm đến muộn, sư phụ sẽ trở thành phụ thân của ta mất.”
5.
Hoàng đế ôm áo khoác nhìn chằm chằm Thẩm Tu và tôi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Từ góc nhìn của hắn, trông giống như tôi đang đè lên người Thẩm Tu vậy, buộc y phải lùi lại để tránh đòn tấn công của tôi.
Toàn thân tôi chợt cứng đờ, lúc không biết phải làm sao thì một bàn tay vòng qua eo tôi.
Thẩm Tu nhìn Hoàng đế: “Thần không nhanh như vậy đâu.”
Y đích thân cài lại chiếc trâm phượng hoàng lên đầu tôi.
Xong xuôi tôi mới xoay người đi đến bên cạnh Hoàng đế: “Ngươi đến đưa áo choàng cho ta à?”
“Biết mẫu hậu sợ lạnh, nhưng không ngờ rằng đã ở trong vòng tay của sư phụ.”
Thẩm Tu chỉnh trang lại quần áo rồi nói: “Là nương nương chuẩn bị cho thần, nhưng lại phiền bệ hạ đi một chuyến.”
Hoàng đế đang định trao chiếc áo choàng lớn cho tôi, nhưng vừa nghe nói là cho Thẩm Tu thì liền dừng tay lại.
“Sư phụ, sao hôm nay trời lạnh như vậy mà người ăn mặc thiếu vải thế, hình như sư phụ không sợ lạnh.”
“Thần cơ thể khoẻ mạnh, là Thái hậu quan tâm quá mức, sợ thần bị phong hàn xâm nhập.”
Đang nói chuyện thì Hoàng đế đi tới, mặc áo ngoài cho Thẩm Tu rồi kéo chặt vạt áo phía trước cho y: “Sư phụ, dù sao người cũng không còn trẻ nữa, vẫn nên mặc thêm quần áo đi.”
Thẩm Tu cúi đầu cười nói: “Thần bằng tuổi Thái hậu thưa bệ hạ.”
Gộp lại nói hết nửa ngày ý là tôi già rồi sao?
Hoàng đế quay lại nhìn tôi: “Mẫu hậu, ý ta không phải vậy.”
Thẩm Tu đi tới trước mặt tôi, liếc mắt nhìn Hoàng đế sau đó dùng giọng điệu quái gở nói: “Già rồi, bằng mẫu hậu của người.”
Hoàng đế chưa kịp nói thì Thẩm Tu đã cúi đầu rời đi.
Khi lướt ngang qua y lén nhét thứ gì đó vào tay áo tôi.
Tôi dùng tay ước lượng nặng nhẹ rồi khẽ nhếch khoé miệng.
6.
Hôm nay, tôi dậy thật sớm hẹn Hoàng hậu và Quý phi tiếp tục cuộc chiến còn dang dở từ lần trước.
Hoàng hậu nhận được tin liền chạy đến ngay nhưng Quý phi vẫn chưa đến.
Hoàng hậu chán ngấy việc chờ đợi nên nằm thẳng xuống bàn và ngủ thiếp đi.
Khi mặt trời lên cao cũng chính là lúc Quý phi ôm eo lết vào phòng.
“Đáng c.h.ế.t, tối hôm qua đột nhiên Hoàng đế đến tìm tôi, bắt tôi đánh đàn suốt cả đêm.”
Hoàng hậu dụi mắt than thở: “Ta còn tưởng trong cung có ma, hóa ra là Quý phi đánh đàn.”
Nàng nhìn về phía Quý phi: “Nhưng sao mặt ngươi lại như vậy?”
Tôi nhìn thấy vài vết đỏ mỏng trên khuôn mặt trắng trẻo của Quý phi.
Quý phi cay đắng nói: “Còn có thể làm sao nữa? Tôi chỉ là ngủ quên trên dây đàn thôi.”
Tôi và Hoàng hậu không nhịn không được mà phải cười thành tiếng.
Quý phi không vui, nửa cười nửa không nói: “Cười, cứ cười đi, đợi lát nữa thua tiền thì cười không nổi đâu.”
Hoàng hậu nhìn tôi: “Không phải đến cả trâm phượng hoàng Thái hậu cũng thua rồi sao? Tính tay không trói sói à?”
Tôi cong môi, móc túi đồ trong tay áo ra: “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Tôi nhanh chóng mở nó ra, mấy thỏi vàng chói lóa đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Tôi phi. Tiểu Hoàng đế cho cô tiền hả?”
“Cô quan tâm ai đưa tiền cho tôi làm gì? Bắt đầu thôi.”
Chúng tôi chiến đấu từ sáng cho đến đêm, cho đến khi một vị khách không mời mà đến.
Lúc Quý phi đang do dự không biết nên đánh quân nào thì một bàn tay đột nhiên từ phía sau đưa ra lật đổ một quân bài.
Quý phi hung hăng đỡ quân bài lên: “Ai cho ngươi lộn xộn?”
Tôi và hoàng hậu đồng thời nhìn sang, là Hoàng đế, không biết đã đứng sau Quý phi từ lúc nào.
Quý phi không quay đầu lại, tiếp tục suy nghĩ.
Hoàng đế lại đưa tay lật đổ quân bài: “Chính là cái này.”
Quý phi sửng sốt: “Tôi bị ảo giác sao? Sao lại nghe được tiếng của tên chó kia?”
Cô ấy nghi ngờ quay đầu lại, nhanh chóng đổi thành gương mặt tươi cười: “Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?”
Hoàng đế kê một chiếc ghế và ngồi cạnh Quý phi.
“Ta nghe nói ái phi ở bên mẫu hậu nên liền tự mình tới đây. Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, cứ coi như ta không tồn tại.”
Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, vậy thì ai dám coi hắn không tồn tại chứ?
Quý phi cúi đầu tiếp tục đánh bài.
Hoàng đế mỉm cười và nhét quân bài hắn đã chọn vào tay cô ấy.
Quý phi giải thích: “Bệ hạ, cái này không thể đánh như vậy, quân bài này có tác dụng.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Nhưng ta vừa nghĩ nên ra quân này, không thể sao?”
Hoàng hậu bước ra hoà giải: “Có thể chứ, bệ hạ cứ thoải mái, chỉ là chơi cho vui thôi mà.”
Không hổ là Hoàng hậu, biết thế nào là thời khắc mấu chốt, biết tiến biết lùi.