“Thật ra cô đang bảo vệ tên cẩu Hoàng đế này, cái này không được, cái kia cũng không được.”
Hoàng hậu bình tĩnh nói: “Thái hậu không phải đang bảo vệ Hoàng đế, chỉ là đang duy trì sự ổn định của chế độ mà thôi.”
Hoàng hậu hiểu tôi.
Dù sao cũng không thể vì một ân oán tình trường cá nhân mà đẩy đất nước lâm vào tình thế dầu sôi lửa bỏng.
Ngay từ đầu, Hoàng đế và Nhiếp chính vương đã không thể cùng tồn tại, nếu thêm tôi vào, sẽ chỉ đẩy nhanh cuộc xung đột, làm mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.
Mặc dù Lục Hồi nói rằng đã hỏi thăm ý phía trên, kết hôn với hắn ta sẽ có thể quay trở về.
Nhỡ đâu tôi không về nhà được thì sẽ xấu hổ lắm.
Quý phi rút ra chiếc trâm vàng, khuấy lửa than: “Tôi chỉ muốn biết, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?”
Tôi nằm ngửa nhắm mắt lại: “Cô vừa mới nói muốn trốn khỏi cung, vậy trốn thế nào?”
Hóa ra Lục Hồi đã thỏa thuận với cô ấy rồi.
Hắn ta đã bố trí người trong cung, chỉ cần tôi muốn rời đi họ sẽ hộ tống tôi ra khỏi thành.
Lục Hồi không phải người xấu, lời nói của hắn rất đáng tin cậy.
Quý phi cầm chiếc trâm vàng khua nó trên bếp than, như đang khắc chữ.
“Cô tốt nhất nên đi đi. Nếu có thể về nhà, cho dù nơi này trời sập cũng không phải lỗi của cô.”
Hoàng hậu nắm chặt chiếc khăn tay, nói phụ hoạ: “Đi đi. Nếu Lục Hồi cũng rời đi thì mọi chuyện ở đây sẽ ổn thôi.”
Tôi đứng dậy, đi dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Gió mùa đông dù là nhẹ nhưng cũng lạnh đến lạ thường.
Tôi đã sống trong cung điện suốt chín năm.
Nhưng mùa đông năm nay là dài nhất.
Tôi vẫy tay với Hoàng hậu và Quý phi.
Họ lần lượt đi đến.
Lúc chuẩn bị rời khỏi nơi này, ký ức của chín năm qua dường như đều trở lại.
Tôi chìm vào bể nước lớn và gặp Hoàng đế lúc tôi mười lăm tuổi.
Thức ăn trong lãnh cung rất nghèo nàn, tôi cũng không có tiền để lo lót cho nên cuộc sống của tôi với tiểu hoàng tử thật sự không được tốt cho lắm.
Viên thái giám quản sự còn nhân cơ hội sờ s0ạng tay tôi, tôi không dám đắc tội với hắn, chỉ có thể chịu đựng.
Về sau tiểu hoàng tử phát hiện liền lấy một đống gạch đập vào tay hắn.
Bởi vậy chúng tôi đã nát còn nát hơn, phải ngồi tựa lưng vào nhau, thường xuyên đói đến mức ngất xỉu.
Tôi gặp được Lục Hồi ở lãnh cung khi chưa tròn mười sáu tuổi.
Nghe bọn thái giám nói vị tiểu vương gia cao quý kia đang tìm nữ nhân trong lãnh cung.
Tên thái giám kia liếc nhìn tôi, giọng the thé: “Có vài người cần phải bò nhanh hơn.”
Tôi không dám nhìn Lục Hồi, chỉ vội vàng quỳ xuống đất cầu xin hắn tha mạng.
Tôi gặp Thẩm Tu ở hành lang đường vào cung điện là năm mười bảy tuổi.
Tôi trốn ở trong góc lãnh cung sấy quần áo cho y, hỏi xem y bị ai bắt nạt.
Y một mực không chịu nói cho tôi biết, nên tôi bảo tiểu hoàng tử nhân cơ hội đi theo Thẩm Tu nhớ hết từng người một.
Chờ đến khi bọn họ trực ban trong cung, tôi đã hóa trang thành một ma nữ bay lơ lửng và khiến bọn họ sợ hãi đến mức phải khóc thét.
Mười bảy tuổi về sau, vì Thẩm Tu có tiền nên tôi cũng trở nên giàu có.
Thẩm Tu dạy tiểu hoàng tử đọc sách, trong khi tôi đang suy nghĩ bữa trưa nên ăn gì.
Hai năm lặng lẽ trôi qua ấy thật ra là thoải mái nhất.
Mãi đến mười chín tuổi, tiểu hoàng tử mới bước ra khỏi lãnh cung, đi đến bên cạnh Hoàng đế.
Thỉnh thoảng hắn sẽ về gặp tôi và kể chuyện bên ngoài.
Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên nhờ Thẩm Tu dạy tôi cầm kỳ thi hoạ.
Lúc tròn hai mươi tuổi tôi mới học xong “Phượng cầu hoàng”.
Thẩm Tu cũng đã thành quan nên đến lãnh cung không tiện cho lắm.
Tiểu hoàng tử chỉ có thể bớt chút thời gian để đến thăm thôi, không còn tên thái giám nào dám làm tôi xấu hổ nữa.
Lại trôi qua hai năm với những ngày như thế cùng tiểu hoàng tử.
Tôi chuyển từ lãnh cung đến đây.
Tôi trở thành Thái hậu trẻ nhất, gặp được Hoàng hậu trùng sinh chán đời và Quý phi xuyên không ngu ngốc.
Tôi mím môi, lắc đầu cười: “Không, bây giờ là cung nữ ngu ngốc.”
Quý phi và Hoàng hậu nghe xong đều sửng sốt, chợt bị tôi đánh thức, cùng quay mặt đi dùng tay lau khóe mắt.
Tôi quay người bước vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn khỏi cung điện.
Quý phi theo sát, bước nhanh đến: “Vậy lúc nào tôi nên báo cho Nhiếp chính vương?”
Tôi lấy viên dạ minh châu trong ngăn tủ ra, trịnh trọng nói với cô ấy: “Đưa cái này cho hắn ta, nói cho hắn ta biết tôi không gả cho hắn. Nếu hắn ta còn chịu giúp tôi ra khỏi cung, thì đêm nay tôi sẽ chờ tại nơi này.”
Quý phi cầm dạ minh châu, do dự nói: “Nếu hắn ta không muốn thì sao?”
Tôi im lặng một lát, thấp giọng nói: “Nếu hắn ta không bằng lòng, vậy trước khi c.h.ế.t tôi sẽ để lại di ngôn, nói rằng tôi không phải vì Nhiếp chính mà c.h.ế.t, hy vọng thánh thượng chớ bi thương quá độ, giận cá chém thớt.”
Nàng leo trên đỉnh cây thang rồi ló đầu ra nhìn xung quanh.
Một lúc sau nàng lại nhảy xuống.
“Ta có cách này.”
Nàng kéo tôi và Quý phi vào nhà.
Sau khi lấy cây nến đang cháy trên chân nến xuống, nàng nói: “Ngươi có nhớ kiếp trước ta đã làm gì không?”
Quý phi chỉ vào ngọn nến nói: “Kẻ phóng hỏa?”
Hoàng hậu gật đầu, vẻ mặt trở nên kiên định hơn.
“Đốt cháy cung này làm hoàng đế không vào được, chúng ta lợi dụng lúc hỗn loạn mà trốn thoát.”
Tôi xoay người lấy một cây nến, bắt đầu đốt rèm.
Ngọn lửa leo lên khung cửa sổ, đột nhiên nổ vang, càng cháy càng lớn, tượng trưng cho ánh sáng và tương lai.
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều phản chiếu ánh lửa.
“Hãy đi cùng nhau.”
Hoàng hậu và Quý phi đi đốt những vật dễ cháy xung quanh.
Do mùa đông khô hanh và gió nhẹ nên trong nháy mắt toàn bộ cung điện đã thành một biển lửa.
Chúng tôi trốn đằng sau điện.
Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng kêu lạ từ ngoài cửa, sau đó có rất nhiều người xông vào.
Là thị vệ đến dập lửa và thái giám, vừa chạy vừa la hét.
Hỗn loạn nổi lên.
Bốn năm người thân thủ tốt nhảy từ ngoài tường vào, đem ba người chúng tôi đi.
Đợi đến khi nhìn thấy Lục Hồi thì chúng tôi đã rời khỏi kinh thành.
Hắn ta cưỡi ngựa từ xa đến và dừng lại bên cạnh cỗ xe của chúng tôi.
Tôi vén rèm xe lên để cảm ơn hắn ta.
Lục Hồi khẽ nhăn mày, tổn thương nói: “Em có biết khi nhận được tin của em, anh đã buồn đến thế nào không? Em thà c.h.ế.t chứ không chịu cưới anh ư?”
Tôi không đáp lại lời hắn ta, chớp mắt nói: “Anh nói nếu tôi cưới anh thì có thể về nhà. Anh có lừa tôi không đấy? Nhiệm vụ tôi nhận được là phải đáp ứng hai điều kiện.”
Lục Hồi không hề xấu hổ khi bị bại lộ, ngược lại vẻ mặt lại càng thoải mái hơn.
“Nhưng anh không có ý xấu, em và anh vốn là một đôi. Nếu em cưới anh và muốn về nhà, thì anh và em tranh cái vị trí ấy chẳng phải là việc gì khó. Nếu em không muốn anh chạm vào ngai vàng của hắn thì anh cũng chẳng có ý định làm thế.”
Tôi thở dài, bất lực mỉm cười: “Tôi biết mình không thể về nhà được.”
Tôi nhìn về phương xa: “Nếu vậy thì hà tất phải cùng anh hay cùng ai đó ở bên nhau.”
Lục Hồi cầm dây cương, nhìn theo ánh mắt của tôi về phía xa.
“Vậy em định đi đâu?”
Tôi cong môi cười khúc khích: “Tôi đi du sơn ngoạn thuỷ với các chị em.”
Quý phi từ phía sau chen ra, vẫy tay với Lục Hồi.
“Ba chị em chúng tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của Nhiếp chính!”
Hoàng hậu kéo rèm cửa sổ lại, để lộ nửa khuôn mặt, nói nhỏ: “Cảm tạ đại ân của Nhiếp chính vương!”
Lục Hồi ngồi lên ngựa, cúi đầu cười nhạt.
“Đêm qua, cung điện của Thái hậu bị hoả hoạn, Thái hậu băng hà. Hoàng hậu và cung nữ vì hầu bệnh Thái hậu mà cũng chôn thây trong biển lửa.”
Hắn ta kẹp hai chân lại với nhau, con ngựa bắt đầu di chuyển, chậm rã rời xa.
Lục Hồi không quay đầu lại, giơ tay lên vung roi.
“Đi đi, mấy người được tự do!”
Bánh xe lại bắt đầu quay.
Quý phi, Hoàng hậu và tôi chen chúc trong chiếc xe ngựa nhỏ này, nhưng chúng tôi cảm thấy thế giới rộng lớn và con đường phía trước cũng dần mở ra.