Chị Dâu Lại Là Vợ Yêu

Chương 12: Cô là ảnh hậu còn anh là ảnh đế



Lâm Nhất Phàm quay ngoắt sang nhìn Nhược Vũ không vui, loại người như cô cũng dám nhắc tới Giai Kỳ, hắn dựa lưng vào sofa làm bộ mặt phán xét.

-Cô mà cũng đòi so với cô ấy.

Nhược Vũ nghe ong ong lỗ tai, hắn ta đang nói cái gì, cô thở hắt một hơi xăm xăm tới trước mặt hắn nhướng mắt hỏi.

-Anh nghĩ tôi thèm so sánh với con mèo nhỏ của anh, nực cười. Tôi là tiểu thư danh giá của Châu gia chứ không phải loại người khoe thân cho chồng người khác ngắm.

Cô từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, tài sản ba mẹ cô để lại ăn mấy đời chưa hết, nếu không phải vì anh trai yêu dấu của hắn thì giờ này cô đâu phải khổ sở như thế này. Nói gì đi nữa hắn đã là người có gia đình, nếu cô gái đó biết điều thì nên tránh xa mới phải.

Lâm Nhất Phàm nhanh như chớp áp sát người cô, hắn trừng mắt nhìn cô từ trên cao xuống giận dữ.
-Cô tưởng vào được đây rồi thì là mợ ba của Lâm gia sao? Mẹ tôi không hiểu cô ấy nên mới nói mấy lời như vậy. Còn cô, một kẻ hai mặt không khác gì hạng gái bao ngoài kia, đừng tưởng tôi không biết cô đang mưu tính chuyện gì.

Túi thực phẩm chức năng Nhược Vũ cầm về từ đầu hắn đã để ý, sáng nay rõ ràng hắn thấy anh trai mình đi mua chúng. Có anh chồng nào lại quan tâm em dâu như vậy, cũng chẳng có em dâu nào ăn mặc hở hang như vậy để đi gặp anh chồng.

Nhược Vũ nhắm mắt dằn lại hoả khí đang cuồn cuộn cháy trong lòng mình, hắn dám so cô với loại gái bán dâʍ ngoài kia. Được lắm, để xem cô sẽ làm gì để thết đãi hắn.

Bàn tay nhỏ của Nhược Vũ sờ lên ngực hắn, mò mẫm vùng cổ nhẫn nhụi của hắn, dùng những ngón tay vuốt ve yết hầu của hắn. Lâm Nhất Phàm trợn mắt nhìn cô, cô đang làm cái gì vậy? Nhưng hắn sắp chịu không nổi rồi, chết tiệt, hắn vậy mà lại có phản ứng với cô.
Lúc nãy Lâm Nhất Phàm có dùng rượu, men rượu cộng với kɦoáı ƈảʍ dâng trào này khiến hắn sắp đứng không vững. Đối diện với Giai Kỳ gợi cảm như vậy hắn không có cảm giác gì, mà không hiểu sao với cô hắn lại bừng bừng du͙ƈ vọиɠ như vậy. Lâm Nhất Phàm thở gấp đè Nhược Vũ xuống sofa.

Nhược Vũ nằm dưới thân hắn nhếch môi cười khinh, tưởng thế nào.

-A…. A….

Nhân lúc hắn định kề sát môi của cô thì Nhược Vũ liền một cước đá thẳng vào hạ bộ của hắn, Lâm Nhất Phàm lăn lộn đau đớn, mặt đỏ như tôm luộc, sắp ngất đến nơi.

Nhược Vũ ung dung phủi tay đứng dậy, liếc hắn mỉa mai.

-Anh chê tôi là hạng gái bao mà vẫn muốn động vào, sức kiềm chế của anh kém quá.

Nói xong cô đá vào chân hắn thêm phát nữa rồi mới đi thay quần áo. Lâm Nhất Phàm ngoài này đau đến chết đi sống lại, hắn ra sức nguyền rủa cô chết không được siêu sinh.
Lúc Nhược Vũ từ phòng tắm bước ra thì Lâm Nhất Phàm vẫn còn gác tay lên trán ngáp lấy không khí. Cô không thèm để ý trực tiếp leo lên giường đi ngủ. Lâm Nhất Phàm không còn chút sức lực nào nữa, nếu có thể hắn muốn treo cô lên cây hành hạ mấy ngày mới hạ được cơn tức trong lòng mình.

Sáng hôm sau Nhược Vũ chơi trò đau thắt con tim, cố thủ trên phòng không xuống ăn sáng. Lâm phu nhân liếc Lâm Nhất Phàm muốn cháy mắt, bà là phụ nữ nên hiểu rõ còn nỗi đau nào bằng nỗi đau bị chồng cắm sừng.

-Gọi Tiểu Vũ xuống ăn sáng.

Lâm Nhất Phàm không đáp lại lời của mẹ mình mà chuẩn bị rời đi. Lâm phu nhân tím mặt trước sự cứng đầu của con trai, bà ngồi yên trên ghế lạnh giọng.

-Đi gọi Tiểu Vũ hay là muốn mẹ mua đứt căn biệt thự nhỏ đó.

Lâm Nhất Phàm biết bà đang nói tới cái gì, căn biệt thự nhỏ đó là của hắn mua cho Giai Kỳ. Lâm Thị tuy là tập đoàn sản xuất ô tô nhưng Cố gia, nhà ngoại của hắn chuyên về mua bán bất động sản, nếu muốn lấy lại căn nhà đó thì dễ như trở bàn tay.
-Mẹ, mẹ đừng ép con nữa có được không. Cô ta chỉ đang giả vờ thôi. Loại người như cô ta rất tráo trở, không đáng để mẹ yêu thương đâu.

Lâm Nhất Phàm cực kỳ bức xúc, hắn và cô ta không có tình yêu thì làm sao hoà hợp được, chưa kể cô ta là loại rắn độc hai đầu.

Lúc này Nhược Vũ từ trên lầu đi xuống, cô nghe hết không thiếu một câu. Nếu anh không thoả hiệp, vậy thì đừng trách tôi giở chiêu độc.

-Cái gì đây?

Lâm phu nhân nhìn tờ giấy xin ly hôn Nhược Vũ đặt trên bàn ăn mà muốn đột quỵ. Lâm Nhất Phàm nhíu chặt hàng lông mày khó hiểu nhìn cô.

Nhược Vũ rưng rưng nước mắt ngồi thụp xuống ghế nức nở.

-Con xin lỗi mẹ, con không thể chịu được cảnh anh ấy vui vẻ với các cô nương xinh đẹp bên ngoài, rồi về nhà còn chê con thua hạng gái không đứng đắn đó. Con dù gì cũng là tiểu thư của Châu gia, nỗi nhục này con không cam được.
Lâm phu nhân tối sầm mặt mày chỉ vào mặt Lâm Nhất Phàm nói cả buổi không ra hơi. Hắn sợ mẹ mình lên cơn đau tim đành nhịn một bước, vò tờ giấy ly hôn trên bàn nhét vào túi áo.

Hắn lấy hết sự tử tế của hai mươi sáu năm sống ở trên đời, dằn lòng nhìn Nhược Vũ nói.

-Là anh sai rồi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa, từ nay… sẽ không bao giờ đi với những cô gái khác.

Mi mắt Nhược Vũ giật giật mấy cái, gì vậy, không phải chứ? Hắn vậy mà lại nói mấy lời buồn nôn đó. Cô biết do có mặt Lâm phu nhân ở đây nên hắn mới kìm lòng nhịn nhục, so với giải ảnh hậu tự xưng của cô, thì hắn ta chắc chắn đoạt giải ảnh đế rồi.

Lâm phu nhân sợ nhất là chuyện con cái xích mích, con dâu cả của bà đã xấu số như vậy, bà không muốn con dâu thứ hai cũng không mặn mà mà rời khỏi đây. Con trai bà dù đã xin lỗi rồi nhưng loại chuyện này khó có thể nguôi ngoai, bà ngồi cạnh con dâu dỗ dành.
-Tiểu Vũ à nghe mẹ nói, mẹ luôn đứng về phía con, con mở lòng tha thứ cho nó lần này thôi. Sau này nó còn tái phạm chính tay mẹ sẽ đánh gãy chân của nó.

Không biết người phụ nữ trước mặt có còn là mẹ của hắn không nữa, một câu Tiểu Vũ, hai câu cũng Tiểu Vũ. Gia đình này sắp bị con hồ ly như cô ta thâu tóm rồi.

Nhược Vũ nào muốn ly hôn, cô chỉ muốn gây áp lực cho Lâm Nhất Phàm vậy thôi. Sau này hắn mà tráo trở cô sẽ kéo Lâm phu nhân lên thuyền với mình.

Nhược Vũ giấu nụ cười mãn nguyện vào trong, vờ “hít” một cái rồi nhân từ nói.

-Cũng tại con thương anh ấy nên anh ấy mới không cần con, mấy cô gái đó còn xinh đẹp như vậy. Con là vì mẹ mới bỏ qua, còn lần sau con sẽ ôm đồ về nhà mẹ ruột.

Lâm phu nhân vuốt lưng cô như một đứa trẻ, mắt không khỏi lườm Lâm Nhất Phàm một cái. Hắn nhìn hết nổi nữa rồi, cô đúng một con cáo già không có liêm sỉ. Con ngươi hắn hằn tia máu đỏ, giây phút này thật muốn bóp chết cô.
Lâm Nhất Phàm rời đi không ăn sáng, Nhược Vũ ngồi đối diện với Lâm Khải Trạch mà không khỏi lạnh sống lưng. Anh em nhà này cực kỳ giống nhau, đôi mắt họ nhìn cô cứ như muốn ăn thịt cô tới nơi. Chỉ khác là Lâm Nhất Phàm muốn gϊếŧ chết cô, còn Lâm Khải Trạch là muốn nuốt trọn cô thôi.