Lâm Nhất Phàm vừa xong việc ở công ty đã chạy ngay tới biệt thự của Giai Kỳ, cô mời hắn vào nhà rồi pha cho hắn một tách cafe đen. Sau đó thì ngồi cạnh hắn trò chuyện.
-Em vẫn chưa thấy khoẻ nên chưa vội trở lại làm việc. Anh cũng đã kết hôn rồi, em gọi anh tới như vậy có phiền lắm không?
Giai Kỳ ngoài việc có ngoại hình xinh đẹp ra, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào, mỗi lần ở gần cô hắn đều thấy thoải mái, chả bù cho bà trằn ở cùng phòng với hắn, đã không ưa nhau còn phải chạm mặt nhau cả ngày.
-Chỉ cần em gọi lúc nào anh cũng có mặt, em đừng khách sáo.
Giai Kỳ khẽ cười ngọt ngào nhìn hắn, cô thầm nghĩ, cũng đã có vợ rồi mà vẫn có thời gian đi bên ngoài vậy chắc chắn cuộc hôn nhân này không như ý muốn. Như vậy cũng không quá trễ để vồ lấy mỏ vàng này. Trò chuyện một hồi cũng đã hơn tám giờ tối, nếu như hắn vẫn không về sợ rằng mẹ mình sẽ lục tung thành phố lên để tìm mất. Lâm Nhất Phàm đứng lên tạm biệt, còn hẹn cuối tuần sẽ đi ăn cùng nhau.
***********
-Sao hôm nay nó về trễ vậy?
Lâm phu nhân ngồi ở phòng khách xem phim cùng Nhược Vũ và cả Lâm Khải Trạch. Lúc trước chưa kết hôn thì thế nào cũng được, giờ có vợ rồi phải về nhà đúng giờ thì vợ chồng mới có thể bù đắp tình cảm với nhau. Bà trông đứng trông ngồi rồi quay sang nói với Nhược Vũ.
-Con gọi cho nó thử xem.
Nhược Vũ bối rối nhìn mẹ chồng, cô làm gì có số điện thoại của tên lắm điều đó, cô cười gượng trả lời.
-Con không có số của anh ấy.
Lâm phu nhân nhíu mày ngờ vực rồi không nói gì nữa. Một lát sau xe của Lâm Nhất Phàm cũng về tới, hôm nay tâm trạng hắn rất tốt vừa, hắn cho tay vào túi quần vui vẻ bước vào nhà. Vừa tới phòng khách đã thấy một nhà ba người nhìn mình như sinh vật lạ, lúc này Lâm lão gia cũng từ trong đi ra. Hắn chào ba mẹ một tiếng rồi định đi lên phòng.
-Đứng đó.
Lâm phu nhân lớn tiếng ngăn hắn lại rồi bảo hắn đưa điện thoại cho mình. Lâm Nhất Phàm nhăn trán nhìn sang Nhược Vũ, cô chớp chớp mắt lảng đi nơi khác thì Lâm phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
-Tiểu Vũ à, số điện thoại của con là số mấy.
Nhược Vũ nhẹ thở dài không còn cách nào khác đọc rõ ràng từng số cho mẹ chồng lưu vào điện thoại của Lâm Nhất Phàm, mà Lâm Khải Trạch bên này cũng âm thầm lưu số của cô. Xong xuôi bà còn gọi qua số của Nhược Vũ để cô cũng lưu số điện thoại của hắn lại.
Lâm Nhất Phàm giãy nảy không phục, đây là quyền riêng tư của hắn, tại sao lúc nào mẹ cũng muốn kiểm soát.
-Mẹ…
-Có ý kiến gì?
Hắn còn chưa nói trọn vẹn một câu thì Lâm lão gia đã lên tiếng, ông vốn là một người ít nói nhưng đã lên tiếng thì ai cũng phải răm rắp nghe theo, Lâm Nhất Phàm cũng không ngoại lệ, lời định nói đành nuốt xuống cổ. -Xong rồi, mẹ sẽ thường xuyên kiểm tra điện thoại của con, nếu như con xoá số của con bé thì mẹ sẽ xóa sổ luôn con đó biết chưa.
Nhược Vũ cố nhịn cười, người của cô cũng vì thế mà run lên. Lâm Nhất Phàm thấy thế thì còn tức tối thêm, hắn quyết để cô không được yên.
-Vợ à, em lên đây giúp anh một chút nhé.
Nhược Vũ mở to mắt nhìn hắn không thỏa hiệp nhưng Lâm phu nhân thì rất hào hứng, bà ngồi kế bên cứ giục mãi, cuối cùng cô cũng ngậm ngùi đi theo sau Lâm Nhất Phàm.
Cửa phòng đóng rất nhẹ nhàng nhưng người thì trở nên mạnh bạo rồi. Lâm Nhất Phàm quăng túi xách sang một bên, vắt chéo chân ngồi trên sofa hất cằm hỏi.
-Có phải cô đã nói gì với mẹ của tôi không?
Nhược Vũ hừ lạnh, cô leo lên giường làm tư thế ngồi thiền không trả lời. Cô đâu phải là tù nhân của hắn, nói chuyện mà giống như đang hỏi cung vậy. Lâm Nhất Phàm chỉ tay năm ngón ở công ty quen rồi, giờ về nhà có một đứa con gái mà không trị được, hắn không nói nữa, để xem cô giữ tư thế đó được bao lâu.
Nhược Vũ nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm thì mở mắt ra nhìn lén. Biết hắn đi tắm rồi cô liền lẻn ra ngoài đi thẳng lên tầng thượng. Không phải cô sợ đối mặt với hắn mà không khí ở đó chẳng hề thoải mái, đối với cô Lâm Nhất Phàm vừa quen lại vừa lạ. Gặp mặt là cãi nhau thì có vui vẻ gì.
Lúc này điện thoại cô có tin nhắn đến, Nhược Vũ mở ra xem thì là một dãy số lạ.
“Em đang làm gì vậy?”
Ai vậy, người này là nhắn cho cô hay Châu Nhược Vũ? Vì điện thoại cô đang dùng là của cô ấy, chẳng những điện thoại mà thẻ tín dụng, quần áo tất cả đều là của cô ấy. Cô đến với thân phận hiện tại chỉ bằng linh hồn của mình mà thôi. Tin nhắn thứ hai lại tới.
“Anh chồng của em đây.”
Nhược Vũ giãn cơ mặt nhếch môi cười giảo huyệt, có lẽ lúc nãy ở phòng khách hắn ta đã lưu số của cô. Cô có âm mưu chẳng nói, còn hắn biết rõ là em dâu của mình vẫn tìm cách tiếp cận. Đây là do anh tự dây vào, sau này có hối hận cũng không kịp đâu.
Nhược Vũ nhanh tay bấm một đoạn tin nhắn gửi đi rồi đứng đợi người.
“Em đang ở sân thượng một mình.”
Chỉ vài phút sau Lâm Khải Trạch xuất hiện, trên tay còn cầm theo hai lon bia. Đồng tử Nhược Vũ co rút theo từng nhịp chuyển động của thứ hắn đang cầm trên tay, cũng chính vì chúng mà cô phải chết thảm, đến hình hài còn không nhìn rõ.
-Em dâu có tâm trạng gì sao, Nhất Phàm đâu?
Lâm Khải Trạch đưa cho cô một lon bia, hắn cũng cầm một lon bật nắp.
Tửu lượng của Nhược Vũ không tốt nhưng cũng hưởng ứng vào trò mèo của hắn, cô nhấp một ngụm bia rồi tỏ ra buồn rầu nói. -Em và anh ấy vừa cãi nhau, có lẽ chúng em sẽ không sống cùng nhau lâu được.
Nói xong cô lại nhấp thêm một ngụm nữa. Lâm Khải Trạch cụng lon với cô, mặt thì buồn nhưng trong lòng lại như mở hội, em dâu buồn, anh chồng an ủi là đúng rồi, hắn tự nhủ thầm như vậy để lấp liếm sai trái của bản thân.
-Em đừng buồn, Nhất Phàm không hiểu chuyện nhưng còn có anh mà.
Nhược Vũ không khỏi cười nhạo bản thân có hai mắt mà như mù, một tên sở khanh đểu cáng thế này lại hết lòng yêu thương. Ngoài lừa cô ra không biết hắn đã lừa thêm biết bao cô gái khác rồi.
Nhược Vũ dốc cạn lon bia rồi loạng choạng đứng lên, Lâm Khải Trạch liền đưa tay ra đỡ, cô khua khua tay nói mình không sao rồi tạm biệt hắn ta để về phòng, dù cô hơi say rồi nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để khiến anh ta bức rức không yên vì mình. Lâm Nhất Phàn tắm xong đi ra ngoài thì chẳng thấy Nhược Vũ đâu. Hay lắm, muốn trốn chứ gì vậy tôi trốn cùng cô. Hắn tắt hết đèn, chỉ chừa ánh đèn ngủ leo lét rồi kéo chăn của cô ở trên giường đứng ở cửa đợi.
Nhược Vũ mở cửa phòng, bình thường cô uống một lon bia đã trở nên lảo đảo, hôm nay cũng vậy. Bên trong tối thui nhưng cô không muốn bật đèn. Nhược Vũ mò mẫm tìm tới giường để ngả lưng thì bị đột kích.
Lâm Nhất Phàm nhanh tay trùm kín người cô trong cái chăn dày rồi lấy cà vạt của mình buộc cô chặt trong chăn. Sau đó hắn hả hê cười nói.