Chị, Em Yêu Chị

Chương 52: Chương 52





Nguyễn Hiền mặc đồ, trang điểm cẩn thận chuẩn bị đi ra ngoài, trong lòng bà cuối cùng cũng đã quyết định, việc này nhất định phải làm cho xong.
– Em định đi đâu à?
Trần Thái Hưng đang đọc báo trên ghế nghiêng đầu hỏi.
– Vâng, em ra ngoài một chút.
– Em đi đâu? Có cần anh đi cùng không?
Nguyễn Hiền xỏ chân vào giày, môi mỉm cười đáp.
– Không cần, em tự đi, có hai người bạn cũ thời đại học, em đi gặp mặt thôi.
Đương nhiên không cần đi cùng rồi, việc này để Trần Thái Hưng biết nhất định không thành, vì vậy giấu đi tự mình làm thì tốt hơn.
– Ừm, khoảng bao giờ xong? Anh đi đón em.
Trần Thái Hưng gật đầu, lại tiếp tục đọc báo, nhưng không quên ân cần hỏi.
– Em tự về, anh không cần đi đón đâu.
Nguyễn Hiền mở cửa, chuẩn bị rời đi.
– Vậy cũng được.

***
Vũ Hương Ly vừa đi siêu âm về, trên tay cầm tấm ảnh siêu âm, miệng không khỏi mỉm cười, cô thật sự muốn nhìn thấy đứa bé, chắc chắn sẽ rất đẹp. Một thời gian ngắn nữa thôi, chỉ một thời gian nữa.
Nguyễn Hiền bấm chuông cửa nhà Trần Thiên Hương. Đã biết chắc chắn giờ này chỉ còn Vũ Hương Ly ở nhà.
– Cháu… à, con chào mẹ.
Vũ Hương Ly vừa nhìn thấy Nguyễn Hiền vô cùng ngạc nhiên. Trong thời gian vừa rồi Trần Thiên Hương giúp cô làm quen với bố mẹ cô ấy, cũng đã thống nhất sẽ xưng hô như vậy, thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Nguyễn Hiền gật đầu, bước vào nhà, trên tay cầm một túi quà, tự nhiên đi vào phòng khách.
– Con ngồi đi.
Vũ Hương Ly được lệnh ngồi liền ngay lập tức ngồi xuống, còn rót một cốc nước ấm, lễ phép đặt trước mặt người kia.
– Con mời mẹ uống nước ạ.
Nguyễn Hiền nhận lấy cốc nước, để ý trên bàn có tấm ảnh siêu âm, trong đầu nhẩm tính một chút, chỉ cần nhìn ảnh siêu âm bà cũng biết bây giờ là tháng thứ mấy, ngày xưa khi mang thai Trần Thiên Hương cũng giống như vậy, liền mỉm cười hỏi.
– Ừ, con mới đi siêu âm về à?
– Vâng.
Vũ Hương Ly nhẹ đáp. Nguyễn Hiền nhận thấy trong ánh mắt người kia có chút sợ hãi. Đúng, Vũ Hương Ly rất sợ mình, mặc dù Nguyễn Hiền đối với cô cũng không có dữ như những ngày đầu, nhưng cũng không thể làm cho cô có cảm giác hài hòa.
– Bác sĩ nói sao? Có tốt không?

– Tốt mẹ ạ.
– Ừ, thế khi nào thì sinh?
Nguyễn Hiền cầm cốc nước, nhẹ uống một ngụm, hỏi.
– Nếu không có vấn đề gì thì một tuần nữa sẽ sinh ạ.
Vũ Hương Ly siết nhẹ một góc váy, nhìn vào ánh mắt Nguyễn Hiền cô cảm thấy có gì đó không tốt, nhưng chẳng phải bà ấy đã đồng ý rồi sao? Xưng hô cũng gần gũi hơn, chứng tỏ đã đồng ý chuyện mình cùng Trần Thiên Hương ở bên nhau, cũng chấp nhận đứa trẻ này. Vậy còn có thể xảy ra chuyện gì? Vũ Hương Ly nới lỏng tay, trong đầu hơi suy nghĩ.
– Thực ra mẹ đến hôm nay là để nói với con một chuyện.
– Con nghe.
Nguyễn Hiền hơi im lặng, sau đó nói.
– Mẹ muốn sau khi con sinh đứa bé, hãy rời khỏi đây.
Ánh mắt Nguyễn Hiền lạnh lùng nhìn thẳng Vũ Hương Ly.
– Tại sao ạ?
Vũ Hương Ly mắt mở to, tại sao lại nói như vậy chứ?
– Con biết tình trạng của mình bây giờ không? Con định sau khi sinh đứa bé ra sẽ chỉ ở vậy à? Thiên Hương sẽ nuôi con cả đời sao?

Nguyễn Hiền sắc mặt không đổi, nói trúng vào điểm yếu của Vũ Hương Ly.
– Con không, nhưng…
– Nhưng gì? Với hoàn cảnh hiện tại, con chẳng phù hợp với bất cứ công việc gì. Mẹ đã tìm hiểu rồi, mẹ biết con chưa tốt nghiệp đại học, cho dù con có may mắn tìm được một công việc phù hợp thì việc trước đây con là nghệ sĩ ít nhiều cũng ảnh hưởng đến công việc của con, lời ra tiếng vào sẽ tốt lắm sao? Con làm trong ngành giải trí nhiều năm con hiểu, một chút gì đó đào bới được thôi đám nhà báo cũng có thể viết ra hàng loạt câu chuyện, có thể không ảnh hưởng sao, nghiêm trọng hơn ảnh hưởng đến cả Thiên Hương và đứa bé. Thế nên, mẹ mới muốn con đi.
Vũ Hương Ly cúi gằm mặt, mũi hơi cay cay, đôi mắt đỏ hồng lên.
– Như thế, nghĩa là mẹ vẫn chưa chấp nhận con?
Nguyễn Hiền hơi nhíu mày.
– Không phải mẹ không chấp nhận con, mẹ đang suy nghĩ cho tương lai của cả ba người các con, cho nên mẹ mới nói con hãy rời khỏi đây, ra nước ngoài, cố gắng phát triển sự nghiệp, đợi vài năm sau khi tiếng tăm của con lắng xuống, khi con thành công trở về, lúc đó mới có thể thực sự làm một người mẹ, mới yên ổn ở bên Thiên Hương. Trong này có tiền, số tiền không nhỏ.
Nguyễn Hiền đẩy túi quà về phía trước.
Vũ Hương Ly nhìn túi quà trước mặt, trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu. Vài năm sao? Nguyễn Hiền là ý gì vậy? Đồng ý cho cô sinh con với Trần Thiên Hương, sau đó lại đưa ình một số tiền nói rời khỏi chị ấy. Chẳng lẽ làm vậy chỉ vì Trần Thiên Hương không sinh được con sao? Vũ Hương Ly cảm thấy như mình vừa bị lợi dụng. Chỉ tiếc Nguyễn Hiền đưa ra lí do quá mức chính đáng.
– Nhưng, con yêu chị Hương, chị ấy cũng thế mà, chị ấy đã nói, chị ấy sẽ không muốn con đi.
Vũ Hương Ly nước mắt trực rơi ra nhưng vẫn cố kiềm lại, thật quá đáng, Nguyễn Hiền chưa bao giờ từng thật lòng chấp nhận cô. Nghĩ như vậy nhưng giọng nói vẫn hết sức nài nỉ, chỉ cần bà ấy không bắt cô đi nữa, sau này cô nhất định sẽ cố gắng tìm một việc làm ổn định.
– Con có thể vì một câu nói mà đánh cược cả cuộc đời à? Cứ cho là như vậy, con có chắc chắn là Thiên Hương cũng thế không? Nó có thể nuôi con cả cuộc đời à? Mẹ nói nghe này, khi mà có một thứ gì đó quá phụ thuộc vào bản thân con, sau một thời gian con nhất định sẽ chán ghét nó. Mọi thứ đều phải tự mình chủ động, cứ luôn thụ động, càng ngày càng đánh mất giá trị của bản thân.
– Thế nhưng, vài năm…
– Vài năm thì sao? Con lo sau vài năm Thiên Hương sẽ thay đổi tình cảm sao? Nếu như vậy nó có gì đáng tin, chỉ có vài năm đã lo sợ nó quên con, vậy sao con dám đánh cược nó sẽ yêu con cả đời? Vài năm này, con có thể tự hoàn thiện mình, cũng có thể khẳng định tình cảm của hai đứa.
Nguyễn Hiền không tin sau vài năm tình cảm của Trần Thiên Hương không bị lung lay, nhưng nếu nó không lung lay, bà sẽ tìm cách khiến nó phải lung lay, việc quan trọng nhất có lẽ chính là phải tách Vũ Hương Ly và con gái mình ra.
– Tại sao con phải bỏ phí cả một thời gian dài để xác định tình cảm của chúng con có sâu nặng hay không? Giữa con và chị ấy có một đứa trẻ đấy, điều con lo chính là không thể bên con của con. Con và chị Hương có rời xa nhau mười năm đi nữa con vẫn tin tình cảm của chúng con không thể thay đổi được. Nhưng chị ấy đã nói con đừng rời chị ấy, con đã hứa rồi!

– Không chỉ chuyện đó, con chỉ lo con và đứa bé không thể bên nhau vài năm à? Con không nghĩ đến cả tương lai của nó à? Con nghĩ thực sự sai rồi, tình mẫu tử thì không thể thay đổi, qua năm năm, mười năm con không ở bên con con thì con vẫn là mẹ của nó, tình yêu mới không thể tin tưởng. Con suy nghĩ thấu đáo lại đi.
Nguyễn Hiền lại thêm một đòn, Vũ Hương Ly không cách nào có thể nói tiếp, đúng, chính là cô vô dụng, không thể kiếm được tiền, không có khả năng bảo vệ được họ, vậy chỉ cần tình yêu làm được gì chứ?
– Cho dù Thiên Hương có nguyện cả đời nuôi dưỡng con, thì con sẽ sống cả đời một cách thoải mái sao? Hãy suy nghĩ cho cả hai phía đi.
Nguyễn Hiền nói xong liền đứng dậy, nhìn khuôn mặt Vũ Hương Ly đã ngây ra, biết mình đã đánh trúng tâm lí rồi, trong lòng có một tia vui mừng, nhưng ngoài mặt không biến sắc.
– Con cứ suy nghĩ đi, mẹ biết con là người hiểu chuyện, biết làm sao cho phải. Mẹ về đây.
Nguyễn Hiền định quay đi, Vũ Hương Ly liền lên tiếng.
– Chờ đã.
– Con muốn nói thêm gì?
Nguyễn Hiền hơi nhíu mày, chẳng lẽ đã nói đến như vậy rồi Vũ Hương Ly vẫn không nghe?
– Con sẽ suy nghĩ, mẹ đem tiền về đi.
Vũ Hương Ly đứng dậy, đôi mắt đã sớm đỏ lên, nghiêm túc nói. Nguyễn Hiền e ngại nhìn.
– Con đã nói con sẽ suy nghĩ, cũng sẽ biết làm sao cho phải, mẹ cứ cầm tiền về đi, nhà này không có chỗ nào chị Hương không biết, con không có chỗ cất, mẹ muốn chị ấy phát hiện chuyện này hay sao? Còn nữa, vả chăng có chuyện con rời khỏi đây cũng sẽ không dùng tiền của mẹ.
Nguyễn Hiền nhìn ánh mắt Vũ Hương Ly, như thế nào vừa rồi còn ngập tràn ý định nài nỉ bây giờ lại nghiêm túc đến vậy. trong ánh mắt cô ta không hề có tia sợ mình, như vậy có thể chắc chắn những lời nói vừa rồi đã thực sự đả kích Vũ Hương Ly rồi. Nguyễn Hiền gật đầu, cầm lấy túi quà rời đi.
Giây phút cánh cửa vừa đóng lại, Vũ Hương Ly ngồi xụp xuống, nước mắt giàn dụa, tại sao lại phải như vậy? Tại sao đến lúc sắp được hưởng hạnh phúc rồi lại đối xử với cô như thế? Rất quá đáng mà, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Bà ấy thực sự nói đúng, cứ mãi thụ động thì đến một lúc nào đó sẽ mất hoàn toàn giá trị.
Vũ Hương Ly ngồi trên sàn nhà, vô cùng dằn vặt.