Chị, Em Yêu Chị

Chương 70: Chương 70





6 năm sau.
Trần Thiên Hương cầm tay một cô bé, vui vẻ đi trong sảnh lớn của công ty. Phải nói đến công ty Thiên Hương sáu năm nay hoạt động càng gày càng tốt, kinh doanh cực kì phát đạt, quy mô ngày càng mở rộng. Trần Thiên Hương càng có dáng của một nữ doanh nhân. Ví dụ như lúc này, một thân đồ công sở, áo sơ mi trắng, váy juyp đen. Dáng người thanh cao, mặc đồ công sở vô cùng đẹp mắt, lại lịch sự. Mái tóc nâu nhạt buộc lên, để lộ vầng trán cao, khuôn mặt vô cùng thanh tú, qua sáu năm rồi vẫn rất trẻ trung, không hề giống phụ nữ ngoài ba mươi. Nếu người không biết nhìn cô, còn tưởng cô mới hai bảy hai tám tuổi.
Nhân viên trong công ty quá quen với hình ảnh giám đốc dẫn theo con đến rồi. Kể cũng kì lạ, sau chuyện nhầm lẫn cô dâu trong đám cưới con trai công ty Thái Hoàng sáu năm trước, không thấy có thêm bất cứ thông tin về việc kết hôn của Trần Thiên Hương. Cô cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, vẫn chưa kết hôn nữa. Tuy rằng giám đốc nhìn thật sự rất trẻ trung xinh đẹp, có thể nói là càng ngày càng xinh đẹp thành thục, nhưng kết hôn như vậy là hơi muộn rồi, sự nghiệp của cô cũng ổn, lẽ ra nên lập gia đình rồi mới phải. Vậy mà mãi chẳng có tin tức gì. Nhân viên công ty có đôi khi lắm chuyện bàn tán chuyện của Trần Thiên Hương, nói rằng không biết phải là người đẹp đẽ tài giỏi đến mức nào mới có thể xứng đôi bên giám đốc đây?
Lại nói đến cô bé bên cạnh Trần Thiên Hương, giám đốc nói đó là con gái cô. Mọi người trong công ty đều không tin, họ có bao giờ thấy cô mang thai đâu, nhưng càng nhìn càng thấy cô bé này giống giám đốc. Thậm chí giống đến cả thần thái. Lại phải công nhận đây có lẽ chính là con của cô ấy. Nhưng còn một điểm đăc biệt kỳ lạ nữa. Cô bé này khuôn mặt phần ít thì giống Trần Thiên Hương, còn lại… giống hệt đúc cô diễn viên Hương Ly trước đây. Lúc trước cũng có tin đồn giám đốc có quan hệ tình cảm với Hương Ly. Không phải chứ? Mỗi lần nói đến chuyện này mọi người đều không dám suy luận tiếp. Mặc dù rất tò mò muốn biết, nhưng cho họ thêm vài lá gan nữa cũng không dám vác mặt đi hỏi giám đốc.
Vào phòng làm việc rồi, cô mới hỏi.
– Hương Ly, con có muốn ăn bánh kem không?
Trần Thiên Hương ấu yếm ngồi xuống trước mặt con gái đang đứng, xoa xoa mái tóc dài mượt thả xuống của nó.
Con gái của cô và Vũ Hương Ly tên là Trần Vũ Hương Vy.
Trần Hương Vy cũng không hiểu vì sao mẹ Hương luôn gọi mình là Hương Ly, mình tên là Vy mà. Nhưng mà mỗi lần thấy mẹ Hương gọi như vậy gương mặt đều rất âu yếm. Cho nên cô cũng không ý kiến gì, mẹ muốn gọi thì để mẹ gọi. Trong tâm lý của Hương Vy, mẹ Hương là người ở bên cô lâu nhất, thương cô nhất trên đời này, cho nên cô rất yêu mẹ, mẹ Hương lại rất cưng chiều cô, muốn gì chỉ cần nói với mẹ, từ thứ đắt nhất đến thứ rẻ nhất, mọi thứ đều có thể mang về cho cô. Cho nên Hương Vy cũng muốn làm chút gì đó ẹ. Ví dụ như để mẹ gọi mình là Hương Ly.
– Mẹ Hương cho con ăn cái gì con cũng thích.
Hương Vy bé nhỏ cười tươi nói. Khuôn mặt đáng yêu như thiên thần. Trần Thiên Hương thật sự rất thích con gái đáng yêu như vậy. Thật ra tại vì con gái quá giống Vũ Hương Ly, giống như đúc ra vậy, cứ như là phiên bản nhỏ của cô ấy, cho nên mỗi lần cô nhìn thấy con bé đều nhớ đến Hương Ly, cho nên luôn gọi con bằng cái tên này. Cảm thấy càng gọi càng hợp.
– Ngốc, với ai con cũng thế này thì sẽ dễ bị người xấu lừa đấy.
Trần Thiên Hương mỉm cười, nhẹ nhắc nhở. Hương Vy hơi nhăn mày, cái mũi nhỏ chun lại. Với mẹ con mới ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, nếu như là người khác có nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Thật ra Hương Vy cô bé này chính xác là một bà cụ non, ngoại trừ lúc tiếp xúc cùng Trần Thiên Hương và dì Hoàng Anh của nó, lúc nào cũng tỏ ra thái độ lạnh lùng. Bạn bè của Hương Vy luôn thích kết bạn cùng cô, căn bản bởi vì cô bé này rất xinh đẹp, cứ như thiên thần nhỏ vậy, da trắng má hồng, đôi mắt cà phê trong veo, đôi môi nhỏ bé cứ đỏ mọng lên. Người nhìn người thích. Thế nhưng mỗi lần có bạn muốn làm quen, cả bạn nam lẫn bạn nữ, chỉ cần năm phút nói chuyện với cô đều khóc nhè chạy đi mất. Cô giáo cũng phát hoảng, Hương Vy còn chưa từng bao giờ đánh bạn, thế mà hai ba câu đã khiến các bạn phát khóc. Không biết đã dùng cái quỷ quái gì dọa bạn đây. Tội nghiệp các cô bé cậu bé bị Hương Vy làm cho khóc qua.
– Vâng ạ, con nghe rồi.
Hương Vy suy nghĩ một chút, biết mẹ cũng lo lắng ình, lại càng biết mẹ Hương thích nhất mình ngoan ngoãn nghe lời, cho nên lễ phép đáp lại. Sau đó còn tiến lên một chút hôn chụt vào má mẹ.
Trần Thiên Hương rất yêu đứa con gái này. Vừa đáng yêu vừa nghe lời, lại còn biết lấy lòng mẹ thế này nữa, làm cho cô không tin ở trên lớp con bé có khả năng làm cho bạn khóc nhè. Đương nhiên cô đã nghe thấy cô giáo phản ánh về chuyện Hương Vy hay làm bạn khóc, với cô giáo cũng không quấn quýt như các bạn khác, tuy không thể nói là không lễ phép với thầy cô, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn nghe lời. Mặt lúc nào cũng lạnh lùng. Trần Thiên Hương nghe rồi cũng chỉ biết cười khổ.
– Ngoan lắm.

Thời gian gần đây công ty Thiên Hương có hợp tác cùng với công ty của bố Nguyễn Thái Hà, vì vạy cô bạn này hay chạy đến đây. Nhắc đến Nguyễn Thái Hà cô mới nhớ, cô bạn này cũng bằng tuổi cô, nhưng cũng vẫn chưa kết hôn nữa.
– Mẹ con tình cảm tốt nhỉ. Cậu chỉ cách cho tớ, làm sao sinh được đứa nhỏ đáng yêu như thế này đi.
Nguyễn Thái Hà đi đến, đưa tay xoa xoa má của Hương Vy, thật sự xinh đẹp, giống hệt Vũ Hương Ly. Nguyễn Thái Hà đương nhiên biết đứa nhỏ này là con của Thiên Hương và cô gái kia. Nói một chút trêu đùa.
– Cậu kết hôn rồi sinh con, sẽ có ngay một đứa thôi.
Trần Thiên Hương vẫn không thích cái tính quá tự nhiên này của cô, vào phòng cũng không thèm gõ cửa.
– Nói như cậu ấy. Tớ muốn có đứa con phải thật đẹp như thế này này. Có tên đàn ông nào có công lực giúp tớ sinh được đứa nhỏ đẹp như thế này sao?
Nguyễn Thái Hà bĩu môi, cảm thấy chung quy con bé Hương Vy này không lẫn một chút tạp chất nào của đàn ông cả, lại là tinh túy của hai người phụ nữ, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Cô muốn đứa nhỏ giống vậy đấy.
– Muốn sinh con đẹp là sinh được đẹp chắc? Tưởng bảo bối như Hương Ly nhà tớ muốn thì có sao? Mà cậu bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi. Con sinh ra phải đẹp thì cậu mới thương chắc, nhỡ nó không đẹp được như cậu muốn thì sẽ đem nó ném đi à?
– Vậy nên mới muốn thương lượng với cậu chuyện cho tớ xin chút gen đi. Cộng với sự xinh đẹp hạng A của tớ nhất định tuyệt vời.
Trần Thiên Hương suýt ngã ngửa vì trình độ mặt dày của Nguyễn Thái Hà, lời này mà cũng nói ra được. Vơ vội cái gối trên sofa ném về phía cô gái kia.
– Nói linh ta linh tinh, lần sau đừng nói thế nữa. Người ta còn tưởng cậu bị biến thái. Muốn có con thì lấy chồng mà sinh.
Nguyễn Thái Hà bị dính một phát ném. Bực mình nói.
– Không cho thì thôi, đánh mắng làm gì vậy? Tính xấu như thế không sợ con nhỏ học theo sao?
– Vâng, mới mong cậu đừng nói linh tinh làm ảnh hưởng xấu đến con gái tớ.
Hương Vy thấy cô kia làm ẹ mình không vui, liền nói.
– Không cho cô nói mẹ cháu như thế, mẹ cháu không xấu tính. Cô mới xấu ấy.
Ai chà chà, đây là gì đây? Một điều mẹ cháu, hai điều cũng là mẹ cháu. Không chỉ mẹ mà cả con gái đều dùng ánh mắt thế kia nhìn mình. Nguyễn Thái Hà cảm thấy bị cô lập, có chút tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé như thiên thần kia cơn giận lại áp xuống.

– Hương Vy ngoan nào, cô thấy Vy rất xinh xắn đáng yêu nên mới muốn có con cũng giống như con thôi. Hay thế này, sau này Hương Vy gọi cô Hà là mẹ nhé? Cô Hà cũng sẽ thương con như mẹ Hương, mua cho con đồ con thích.
Nguyễn Thái Hà ngọt ngào xấn tới gần, giọng nói đầy nịnh nọt. Cả hai mẹ con Trần Thiên Hương nghe đều sởn cả da gà.
– Không muốn, cháu chỉ có một mẹ thôi.
Hương Vy vội ôm lấy Trần Thiên Hương, tránh Nguyễn Thái Hà cứ như tránh ông ba bị. Hừ, cô này nói nghe chẳng ra làm sao cả, nếu chỉ cần mua cho đồ mình yêu thích cũng có thể làm mẹ, vậy thì không biết bao nhiêu người trở thành mẹ của Hương Vy rồi.
Nguyễn Thái Hà cảm thấy thất vọng, mình làm gì tệ đến nỗi ngay cả đứa trẻ con cũng muốn lảng tránh. Chung quy đều tại hai mẹ con này, hết mẹ rồi đến con thay nhau từ chối cô.
– Hai mẹ con cậu thật ki bo, mẹ không chịu cho xin chút gen thì thôi, con gái cậu cũng không thèm đồng ý gọi tớ một tiếng mẹ.
Trần Thiên Hương cười cười. Cậu toàn làm những việc không đâu với đâu, còn muốn người ta phải đồng ý với cậu.
– Cứ cho là thế, nhưng mà cậu vẫn nên mau lấy chồng rồi sinh con đi. Đến lúc đấy tha hồ được nghe gọi mẹ.
***
Vũ Hương Ly mặc áo blouse trắng đi trên sân trường, mái tóc buông dài, tay còn ôm không ít sách vở, trên vai còn đeo một chiếc túi, đoán cũng là đựng sách vở ở bên trong. Càng về cuối những ngày tốt nghiệp việc học của cô càng bận rộn.
Sáu năm qua đối với Vũ Hương Ly trôi qua không hề dễ dàng. Có đôi khi cô dùng việc học để cố quên đi một chút về những người thân thương, muốn cho bản thân bớt nhớ nhung, nhưng từng giờ từng phút lại không thể quên họ. Mệt mỏi chèn ép mệt mỏi, nhìn lại quãng đường cô đã đi qua, cũng không thể tin tưởng được mình đã cố gắng được như thế. Mong cho thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh có thể trở về với họ.
Đi từ trường học về nhà, giờ này Vũ Khánh Ly đã chuẩn bị xong bữa tối. Bởi vì cô cần nhiều thời gian để học, cho nên cô em gái này luôn nấu cơm rất sớm, đúng đủ thời gian cho cô về nhà tắm rửa rồi ăn, sau đó học bài.
Ngồi ăn cơm, Vũ Khánh Ly thấy chị gái có chút thẫn thờ. Liền hỏi.
– Chị Ly, chị có chuyện gì ạ? Ăn cơm không ngon miệng sao?
Mấy năm nay ở chung, quan hệ chị em giữa hai người cũng được cải thiện nhiều, Vũ Hương Ly thỉnh thoảng cũng kể cho cô nghe những chuyện từng xảy ra trước đây của chị ấy. Cho nên phần lớn những chuyện trong quá khứ của Vũ Hương Ly cô đều biết.
– Không có gì, tự nhiên suy nghĩ thôi.
Cô tùy tiện trả lời. Vũ Khánh Ly cũng quen thuộc với tình cảnh này, không để tâm nhiều.

– Chị mấy năm nay rất vất vả rồi, lại lâu lắm rồi không về nước, sao chị không thử về thăm họ một lần? Đằng nào cũng sắp hết thời gian học rồi.
Vũ Hương Ly chỉ hơi cười, sao cô lại không muốn trở về cơ chứ. Nhưng mà chỉ là đã cố gắng được lâu như vậy, còn một chút thời gian cuối cùng vậy thì sao không làm được?
– Chị muốn thật hoàn thiện khi về bên họ.
Cô nói, sau đó chậm rãi buông bát đũa, trở về phòng riêng.
***
Nguyễn Hoàng Anh cực kỳ thích đứa nhỏ Hương Vy này, có lẽ bởi vì tính tình của nó rất hợp với mình. Thỉnh thoảng vẫn hay đến trường tiểu học đón về nhà chơi. Hôm nay Hương Vy đến công ty mẹ chơi, đến tối mới về nhà, Nguyễn Hoàng Anh vội chạy đến tìm con bé.
Nhắc đến Nguyễn Hoàng Anh, hiện tại cô đang làm tại bộ phận thiết kế ở công ty Thiên Hương. Lúc bố ruột cô, tức là cậu của Trần Thiên Hương biết cũng hơi bất ngờ, đứa nhỏ Hoàng Anh này lần trước nói với ông ước mơ là muốn làm người mẫu cơ mà, cũng chưa từng thấy nó vẽ viết gì. Vậy mà lại ngon nghẻ chạy đến công ty chị họ làm nhân viên thiết kế, nhưng cũng không sao, con bé thích gì ông cũng không ngăn cản, mà lại là làm trong công ty của Thiên Hương, ông lại càng yên tâm.
– Ôi Vy à, dì nhớ con quá.
Nguyễn Hoàng Anh vừa thấy Hương Vy liền dang tay ôm lấy. Hôm nay cô phải thay mặt Trần Thiên Hương đi gặp khách hàng, không ở công ty, nghe thấy bảo Hương Vy đến công ty mà lại không được gặp, thật là nhớ quá mà.
– Con chào dì Ann
Ann là tên nước ngoài của Nguyễn Hoàng Anh, Hương Vy toàn gọi cô như thế, con bé nói tên tiếng việt của dì dài quá, gọi thật mệt.
Hương Vy đặc biệt rất nghe lời dì Hoàng Anh, ngoài dì Hoàng Anh và mẹ ra, cô gặp ai cũng làm mặt lạnh tanh.
– Con hôm nay chơi ngoan không? Hôm nay dì phải đi công tác, Vy đến công ty mà chẳng được gặp.
Nguyễn Hoàng Anh véo hai má đứa nhỏ, cưng chiều nói.
– Bây giờ gặp rồi mà. Con cũng nhớ dì Ann.
– Nhớ thì phải làm gì bây giờ?
Nguyễn Hoàng Anh theo thói quen hỏi, Hương Vy liền tiến lên một chút hôn vào trán rồi hai má cô, mỗi lần hôn đều kêu chụt một cái, Nguyễn Hoàng Anh cảm thấy rất thoải mái. Cả ngày đi làm mệt nhọc đều tiêu tan. Trời ơi đào đâu ra cái bảo bối đáng yêu như đứa nhỏ trước mặt chứ.
– Dì yêu con quá.
Nói rồi lại hôn hôn vào má đứa nhỏ.
– Dì My đâu rồi? Không đi cùng dì ạ?

Nguyễn Hoàng Anh xong việc là chạy đến đây ngay, Trần Hà My có lẽ đang ở nhà rồi.
– Không, dì đến một mình, dì My không đến.
Hương Vy gật nhẹ đầu. Nói.
– Không đến cũng tốt.
Nguyễn Hoàng Anh hơi cười, hỏi.
– Sao lại tốt? Hương Vy không thích dì My à? Dì My mà biết chắc buồn lắm đấy.
Cái đầu nhỏ bé lại lắc lắc.
– Không phải là ghét, tại vì dì My nhõng nhẽo, thích bám dính lấy dì Ann, lại còn ngốc, còn giống trẻ con hơn cả con.
A, ra là vậy. Nguyễn Hoàng Anh thầm đồng ý. Quả thật Trần Hà My còn thích nhiễu hơn cả đứa nhỏ này. Lại cười tươi xoa đầu cô bé.
– Hương Vy mới ngốc, ra vẻ bà cụ non như vậy chẳng đáng yêu gì cả. Con phải nhõng nhẽo đáng yêu như dì My mới có nhiều người thích con.
Hương Vy không cho là đúng, lại lắc đầu.
– Không phải, con không nhõng nhẽo đáng yêu, chẳng phải cả mẹ Hương, dì Ann với cả ông nội đều vẫn thương con sao?
Nguyễn Hoàng Anh lại cười, đứa nhỏ này thật thông minh, còn biết nói rất có lí lẽ.
– Rồi, con thật thông minh.
– Con biết, cảm ơn dì, nhưng thực ra con thích dì khen con xinh hơn.
Hương Vy tự nhiên nói. Nguyễn Hoàng Anh suýt ngã ngửa, trời đất ơi, cái tính tự kỷ này là giống ai vậy? Lại chỉ biết cười cười, con thì đẹp rồi, có ai nhìn mà không biết con đẹp đâu, nói làm cái gì nữa.
(Hây, các bạn cảm thấy Hương Ly nhỏ có đáng yêu không? Không biết người đáng yêu đến mức nào mới nghĩ ra được con bé đáng yêu như thế^^…
Nhưng mà đừng vội, sáu năm vẫn chưa về được đâu, tuy nhiên từ đây cũng không còn đau khổ nữa.
Haizz… vẫn cảm thấy khổ còn ít. Hay dạo này mình tốt quá đây?-.-)