Cô chỉnh lại tóc tai, rồi áp tay lên hai má cảm nhận nhiệt độ đang tăng ngùn ngụt, đến mức sắp bốc khói luôn rồi. Mộc Yên Chi nhanh chóng nấu xong cháo, múc một bát đem lên phòng cho anh.
Cao Tuấn Lãng đang nằm ngoan ngoãn trên giường, tay bị thương đặt ở đùi, dáng vẻ thư thái. Lúc cô mở cửa đi vào, anh hơi hé mắt ra nhìn rồi lại khép lại, môi cười nhẹ.
- Cậu dậy ăn cháo đi rồi còn thay băng nữa.
Thấy anh nằm im không động, cô hơi hoảng. Có phải phát sốt rồi không? Mộc Yên Chi đặt bát cháo xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngồi lên giường rồi sờ tay lên trán.
- Có sốt đâu? Cao...
Cao Tuấn Lãng bắt lấy tay cô, đưa xuống ngực mình, khẽ thì thầm:
- Nhưng chỗ này “sốt” rồi.
- Cậu bỏ tay ra đi. Đừng có quá đáng, không tôi đi về đấy.
Nói rồi, cô dọa đứng dậy. Anh cũng ngồi dậy, giở trò la lớn:
- A, chị động vào vết thương rồi. Đau quá!
Cao Tuấn Lãng bị thương vì cô, cho nên về lí về tình, cô vẫn phải tự nguyện chăm sóc. Mộc Yên Chi nén cơn giận trong lòng, thở hắt ra một hơi rồi nói:
- Ngồi dậy đàng hoàng đi. Ăn cháo xong còn phải lau người, thay băng, tôi không có nhiều thời gian đâu.
Anh không đùa với cô nữa, lập tức ngồi thẳng lại. Mộc Yên Chi bê bát cháo tới trước mặt anh, nói:
- Mau ăn đi.
Cao Tuấn Lãng nghiêng đầu, mở to hai mắt chớp nhẹ, rồi giơ cánh tay băng trắng của mình ra, hỏi lại:
- Tôi như vậy sao mà tự ăn được?
Mộc Yên Chi không nói lại anh, cố nở ra một nụ cười không mấy thân thiện, đưa từng muỗng cháo cho anh. Cô không giỏi khoản nấu nướng, nhưng bát cháo này ăn rất ngon, lại còn thơm nữa. Nhưng mà Cao Tuấn Lãng không chút mảy may để ý đến mùi vị trong miệng, chỉ chú tâm đến hành động của cô. Đột nhiên, trong lòng anh nảy ra chút ganh tị. Có phải người yêu trước đây của cô cũng được chăm sóc tỉ mẫn như vậy không? Nghĩ tới cảnh này, anh liền không muốn ăn nữa. Trước đây, khi gặp bà Mộc, bà ấy có nhắc đến quá khứ đau khổ của cô? Quá khứ ấy là gì? Anh thực sự rất muốn biết.
Cao Tuấn Lãng mím chặt môi, không ăn cháo nữa.
- Sao thế? No rồi à?
Anh xòe tay ra trước mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Nắm tay!
Mộc Yên Chi trợn tròn mắt, hết nhìn anh rồi lại nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình. Cao Tuấn Lãng bây giờ giống hết mấy đứa cháu họ bảy, tám tuổi của cô ở nhà, muốn chúng ăn thì phải đưa đồ chơi vậy.
- Cậu là trẻ con đấy à? Đừng có mè nheo với tôi.
- Nắm tay!
Anh kiên trì nhắc lại thêm lần nữa, nhưng đáy mắt không để lộ chút bướng bỉnh nào. Đợi một lúc lâu mà cô không phản ứng lại, anh liền cầm luôn cái bát thủy tinh trong tay cô, nhếch mày nhắc nhở. Mộc Yên Chi rụt rè đưa tay ra, kết quả là bị anh nắm chặt lấy. Bàn tay của Cao Tuấn Lãng rất to, to hơn tay cô nhiều lần, khiến tay cô lọt thỏm vào giữa. Anh hít một hơi, sau đó gọi:
- Yên Chi!
- Cậu nhỏ hơn tôi đấy.
Anh không để ý đến lời mắng mỏ của cô, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt màu nâu sậm kia, chậm rãi lên tiếng, mang theo chút ôn tồn:
- Trước kia, chị chịu rất nhiều uất ức sao?
Mộc Yên Chi sững người, nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phù hợp. Cô ngập ngừng:
- Cậu, cậu hỏi chuyện này làm gì?
- Có thể tin tưởng tôi một lần không?
- Tại sao tôi phải tin cậu?
Dường như bây giờ cô đang rất ấm ức, chỉ là không biểu lộ ra ngoài. Mộc Yên Chi liền rút tay lại, bê bát cháo đi thẳng ra ngoài. Cô đóng sầm cửa lại, rồi tựa người lên bức tường bên cạnh, ngồi xuống. Mấy năm qua, cô rất cố gắng không nghĩ đến những chuyện đau lòng trước kia, bởi chúng là quá khứ đen tối mà cô muốn chôn vùi thật sâu. Nhưng bây giờ, anh lại khai quật nó lên, khiến nó lại rỉ máu. Mộc Yên Chi không cho phép bất kì người nào đến để phá vỡ đi lớp vỏ bọc bình yên của cô. Cô phải trốn chạy, chạy thật xa...
Mười phút sau, cửa phòng lại mở. Nhưng người đứng trước kia không phải là Mộc Yên Chi nữa rồi. Cô gọi giúp anh một người y tá, chính là người mà xin số điện thoại của anh khi nãy. Người kia tay bê một chậu nước, trên thành chậu còn có một chiếc khăn xô màu trắng.
- Chị Yên Chi nhờ tôi lau người cho anh.
Cô y tá vừa nói vừa đỏ mặt, ngón chân ở trong dép không ngừng co duỗi, căng thẳng vô cùng. Vậy mà chỉ nhận lại câu nói lãnh đạm:
- Tôi không cụt.
Người y tá kia bị đuổi ra khỏi phòng mà vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Cao Tuấn Lãng ngồi trên giường, dùng tay vò đầu cho rối tung lên. Lẽ nào anh làm cô sợ rồi? Anh tự mắng mình, tự phỉ báng chính mình, rồi lại tức giận đến mức ném hết gối xuống đất.
Chín giờ tối. Gió thổi xào xạc làm mấy bụi rậm trước nhà nghỉ rung lên, hằn xuống đất mấy hình thù kì dị. Mây bay che khuất ánh trăng, khiến cho cả thị trấn nhỏ đã bị ngắt hết điện chìm trong bóng tối mờ mịt.
Mộc Yên Chi trằn trọc không ngủ được, hết xoay phải lại xoay trái, cứ nhắm mắt là lại mơ thấy chuyện xảy ra của mấy năm trước. Cô thở dài ngồi dậy, xuống dưới lầu rót một ly nước ấm mang lên phòng. Trước khi mở cửa còn nhìn sang phòng bên cạnh, ánh mắt buồn bã.
Cô uống nước ấm xong thì thấy hiệu quả hơn hẳn, ngủ một giấc đến tận nửa đêm. Lúc cô thức dậy, lờ mờ cảm nhận được một làn hơi ấm thổi sau gáy và tiếng hít thở đều đều. Mộc Yên Chi hoảng hốt định la lên, ai ngờ lại nhìn thấy Cao Tuấn Lãng nằm phía sau, tay ôm chặt lấy eo cô.
- Cậu làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng tôi.
Anh từ từ mở mắt, giọng ngái ngủ:
- Tôi không lẻn vào, tôi mở cửa đường đường chính chính.
Mộc Yên Chi lấy gối đập vào người anh, mắng:
- Cậu có phải biến thái không đấy? Đừng nghĩ mình bị thương rồi muốn làm gì thì làm nhé!
Cao Tuấn Lãng bắt lấy cái tay đang không ngừng đánh xuống người mình, dụi mắt đáp lại:
- Khuya rồi, chị còn la lớn là người khác chạy lên đấy.
Anh cầm cái gối trong tay cô đặt xuống giường, sau đó ngồi thẳng dậy, vuốt tóc nói tiếp:
- Tôi ngủ bên kia thấy không an toàn. Lỡ như có trộm, tôi đánh không lại đâu. Đánh hai tay còn bị thương như vậy, đánh một tay chắc mất mạng luôn quá.
- Tôi là con gái, cũng không đánh nổi.
- Nhưng chúng ta có hai người.
Lí do anh đưa ra thực sự không có chỗ nào để cô phản biện được, rốt cuộc cũng phải nén giận, gằn giọng:
- Vậy được, cậu ngủ ở đây đi, tôi xuống đất ngủ.
Cao Tuấn Lãng liền ngăn lại, giọng năn nỉ:
- Xuống đất lạnh lắm. Tôi không lấn chị đâu, ngủ trên giường đi.
Anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn cô một cách tha thiết. Mộc Yên Chi chẳng hiểu sao bản thân lại dung túng cho anh cỡ này, anh muốn làm gì cũng đều chấp nhận. Nhưng cô luôn tự phủ nhận rằng đó là cách để trả ơn mà thôi, hoàn toàn không có ý nào khác.