Trương Mẫn Nhi mơ mơ hồ hồ rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Dương, còn chưa vào phòng mình, đã nghe thấy tiếng của nữ phát thanh viên trong TV ở sảnh truyền tới.
“Tin tức mới nhất trong ngày: Vào 10 giờ sáng ngày hôm nay, sau khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Lục thị đột nhiên giảm mạnh. Trong lúc hội nghị công ty đang diễn ra, chủ tịch Lục thị, Lục Văn Mã, vì tái phát bệnh cao huyết áp ngất xỉu trong cuộc họp đã được đưa đến bệnh viện kịp thời. Tình hình trước mắt không rõ. Tin tức có liên quan, chúng tôi sẽ cập nhật sau.”
"Lục Dương, mày đã xem tin tức chưa!?" Lý Kiệt gấp gáp xông vào văn phòng của Lục Dương la lớn, "Lục thị xảy ra chuyện rồi!"
Lục Dương nhìn bộ dạng của Lý Kiệt như vừa bị ma đuổi, "Chuyện thế nào?"
"Sau khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch hôm nay, cổ phiếu của Lục thị tuột giá mạnh. Dượng mày đang chủ trì buổi họp toàn công ty thì tái phát bệnh cao huyết áp, đã được đưa đi bệnh viện rồi."
Lý Kiệt nói hết tin tức trong một hơi. Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, điện thoại đã reo lên, là điện thoại của mẹ Lục.
"Alo?"
"Lục Dương, con mau đến bệnh viện ngay, dượng con ông ấy..." Lần đầu tiên hắn nghe giọng mẹ Lục như vậy. Xem ra lần này Lục thị thực sự gặp chuyện lớn rồi.
Cúp điện thoại, Lục Dương chạy ra cửa như một cơn gió, mau chóng đến bệnh viện. Lúc đến bệnh viện, cha Lục đã thoát được thời kỳ nguy hiểm, nhưng đã hơn một tiếng trôi qua, ông ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Mẹ Lục ngồi trước giường cha Lục, gương mặt tiều tuỵ. Hắn im lặng đứng ngoài cửa phòng bệnh không nói câu nào, bầu không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông.
Tuy cha Lục không mấy quan tâm đến đứa con riêng của vợ mình, nhưng cả hai đã ở chung dưới một mái nhà hơn hai mươi năm, cảm tình dù ít dù nhiều cũng là có.
Trong ấn tượng của Lục Dương, cha Lục là người lạnh lùng vô tình. Đối với hắn, ông ra sức bồi dưỡng cũng chỉ vì mong muốn một ngày nào đó hắn sẽ kế thừa Lục thị, sẽ cưới một người vợ môn đăng hộ đối giúp cho Lục thị ngày càng lớn mạnh.
Ông còn là người thực dụng. Làm bất cứ chuyện gì, ông sẽ suy xét trước sau xem nó có lợi cho mình hay không, mà đúng là người tính không bằng trời tính, tự dưng lại có một ngày mọi chuyện tệ hại đều đổ xuống đầu ông.
Lục Dương chuẩn bị vào phòng bệnh, điện thoại của Trương Mẫn Nhi lại vừa khéo gọi đến, "Em xem tin tức rồi, dượng anh vẫn ổn chứ?"
"Ừ, không nguy hiểm đến tính mạng. Giờ anh đang ở bệnh viện." Lục Dương đi đến cửa sổ, hành lang yên tĩnh có thể nghe rõ được tiếng bước chân của hắn, "Hôm nay chắc trễ lắm anh mới về được, không thể nấu cơm tối cho em. Em tự tìm quán nào đó ăn cơm đi nhé, đừng ăn mì tôm."
"Ừm, em biết rồi." Nghĩ đến Lục thị bây giờ rất loạn, Trương Mẫn Nhi cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho Lục Dương, cũng không nói chuyện hôm nay Triệu Lộ Dung lại đến bệnh viện cho hắn biết.
"Anh đi xem mẹ thử, lát nữa anh sẽ liên lạc với em sau."
"Được."
Lục Dương nhẹ nhàng bước vào phòng, cởi áo khoác ngoài khoác lên người mẹ Lục, "Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại chăm sóc cho ông ấy."
"Lục Dương..." Mẹ Lục bắt lấy tay hắn, giọng nhẹ như phát khóc, "Con về Lục thị đi."
Đây là lần đầu tiên Lục Dương nhìn thấy mẹ Lục khổ sở cầu xin hắn như thế. Hắn do dự một lúc rồi nói, "Được, trước mắt con sẽ về Lục thị tiếp quản đến khi dượng khỏe lại."
Lúc về đến nhà đã là hai giờ sáng, vốn nghĩ rằng Trương Mẫn Nhi đã ngủ, không ngờ hắn vừa nằm lên giường, cô đã xoay người qua, mở to mắt nhìn hắn hỏi, "Anh về rồi?"
"Sao em còn chưa ngủ?" Lục Dương kéo người cô vào lòng, chìa tay ôm lấy eo cô, "Anh đánh thức em sao?"
"Không phải, em vốn không ngủ được." Trương Mẫn Nhi dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng hỏi, "Dượng anh tỉnh chưa?"
"Chưa, giờ mẹ anh đang ở đó. Ngày mai anh đến thay để bà về nghỉ ngơi một chút." Lục Dương nghĩ cô đang lo lắng, bèn an ủi, "Yên tâm đi, dượng anh không sao đâu."
"Mẹ anh vẫn khoẻ chứ?"
"Tâm trạng mẹ có hơi không ổn định." Lục Dương cúi người hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận của cô, dịu dàng nỉ non, "Chắc anh phải quay về Lục thị một chuyến."
Với tình hình hiện tại, Lục Dương quay về đó cũng là điều không tránh khỏi. Cô cũng thấy bình thường.
"Vậy anh còn về đây không?"
Lời của cô còn chưa nói hết, Lục Dương đã sớm động dục kéo quần cô xuống trực tiếp cắm vào phía sau. Không chuẩn bị trước liền đi vào làm cô có hơi đau, nhưng chỗ đó đã quen với kích thước của hắn, chỉ một lát sau đã mềm mại bao lấy hung khí tráng kiện.
"Về... Đương nhiên phải về với em." Ngón tay Lục Dương linh hoạt mở áo ngủ của cô ra, nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống bầu ngực trắng ngần. Đầu lưỡi nham nhám ra sức cắn mút hai đầu nhũ hồng tươi.
"Bé ngoan, em ở đâu, nơi đó chính là nhà của anh." Giọng nói dịu dàng của hắn dần dần xua tan đi bất an trong lòng cô, "Cho dù anh có về Lục thị hay không, cũng sẽ không có ai có thể đem em rời xa anh. Em là của anh."
Tình sự ngọt ngào qua đi, Lục Dương ngủ chưa được mấy tiếng đã phải dậy sớm. Trước khi ra ngoài còn không quên chuẩn bị bữa sáng cho Trương Mẫn Nhi, sau đó dặn cô đang mơ màng ngủ trên giường, "Anh chuẩn bị đồ ăn rồi, để trên bàn cơm. Khi nào em dậy, nhớ hâm nóng lại ăn nhé!"