Chỉ Muốn Hôn Anh

Chương 26



Em chỉ muốn xem lúm đồng tiền của anh.

Cái lúm đồng tiền nhỏ nhỏ nằm ngay đây.

Em muốn xem nó.

Em muốn chọc chọc cái lúm đồng tiền của anh.

Chọc một cái thôi là em vui rồi.

Anh cho em chọc một cái đi.

Hiện giờ Giang Nghiễn đứng trước mặt cô, cúi người nhìn cô, ánh mắt trong trẻo như nước, hỏi:

"Bây giờ, có thể cho anh xem chiếc răng khểnh của em được không?"

"Anh muốn nhìn em cười."

Yêu cầu nhỏ bé này, so với những hành động cợt nhả trai nhà lành của cô trước đây, thật chẳng đáng kể gì.

Lúc đó, cô không chỉ nhìn mà còn chạm vào, bây giờ vẫn còn nhớ làn da của anh đẹp trai rất tuyệt, khuôn mặt mềm mại không thể tưởng tượng được.

Nhưng bây giờ, cô không nhịn được đỏ mặt, cả người nóng bừng.

Từng lỗ chân lông đều bốc hơi nước, hít thở không thông.

Bình thường ngày nào cô cũng cười toe toét với chiếc răng nanh nhỏ, cười nhiều hơn là không cười.

Nhưng bây giờ, người mà cô thích lại ở ngay trước mặt.

Cô làm sao mà cười nổi!

Không có thời gian chuẩn bị gì cả!

Hơn nữa, tim cô đã đập đến mức sắp nổ tung rồi!

Giang Nghiễn nhìn thấy Cố An từ từ phồng má, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như men sứ, dưới ánh đèn đường có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ, như một cục bông nhỏ.

Cục bông nhỏ từ từ thở ra một hơi dài, lông mi run nhẹ, khóe miệng nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh nhọn.

Không tình nguyện nhưng lại không thể không cười với anh.

Cười xong rồi phồng má, không nhìn anh, giống như một chú cá vàng nhỏ thổi bong bóng: "Được chưa..."

Đáng yêu vượt mức quy định.

Mặt Cố An đỏ bừng, càng nghĩ càng thấy mình vừa nãy ngốc nghếch, chỉ muốn ngồi xuống ôm đầu giả làm cây nấm. Nhưng lại rất tò mò phản ứng của Giang Nghiễn bây giờ thế nào, nên lén lút liếc nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh.

Anh có thấy mình ngốc không!

Hu hu hu, Cố An mình đây không cần mặt mũi sao hu hu hu...

Anh vẫn đang nhìn mình...

Nhìn gì mà nhìn... Chưa thấy người đẹp bao giờ à? !

Cố An nắm chặt tay, máu toàn thân dồn hết lên má.

"Sao lại ngoan thế."

Giọng nói lạnh lùng của anh nghe vào tai lại rất mềm mại, Cố An hơi ngây người.

Giang Nghiễn đứng thẳng, mày mắt vẫn sạch sẽ lạnh lùng, nhìn rất thanh tâm quả dục, nhưng đuôi mắt và khóe miệng đều cong lên một đường cong nhẹ, đầy sự cưng chiều mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

Cố An ngơ ngác nhìn anh, tiếng tim đập như sấm vang lên.

Không khí như có gì đó thay đổi.

Dưới sự e dè, căng thẳng và xấu hổ, có một chút ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa.

Khiến cho đêm đầu đông này cũng trở nên dịu dàng yên tĩnh đầy mong đợi.

"Đi thôi." Anh nhẹ nhàng chọc vào sau gáy cô: "Cô bé sinh nhật."

Cố An từ trước đến giờ không tin vào điều ước sinh nhật, không bao giờ mong muốn có được gì mà không nỗ lực, cũng không hy vọng vào vận may.

Từ trước đến giờ, người mà cô có thể dựa vào chỉ có bản thân mình, nếu muốn gì thì phải nỗ lực gấp mấy lần người thường.

Học mỹ thuật là vậy, thi đại học cũng vậy.

Luôn có những thứ mà chỉ nỗ lực thôi thì không đạt được.

Chẳng hạn như cô thích anh, nhưng không thể khiến anh cũng thích cô.

Vì vậy vào ngày sinh nhật của mình, Cố An lại ước nguyện như khi còn bé, nghiêm túc đến gần như thành kính.

"Hy vọng khi tôi 20 tuổi.

Người tôi thích sẽ là bạn trai của tôi."

Cô nhỏ giọng nói trong lòng.

Khi cô mở mắt ra, vừa hay đụng vào ánh mắt trong sáng của Giang Nghiễn.

Ánh đèn từ trên cao rọi xuống, lúm đồng tiền của anh nhẹ nhàng hiện lên nơi khóe miệng.

"Cố An."

"Chúc mừng em trưởng thành."

-

Sau này Cố An mới biết, ngày đó Giang Nghiễn đã từ chối tiệc mừng công để ra ngoài cùng cô mừng sinh nhật.

Sau khi đưa cô về dưới tòa ký túc xá, tối đó anh lái xe trở về thành phố Kinh, tăng ca mấy đêm liên tiếp.

Cô bắt đầu mong ngóng từng ngày từng đêm, chờ kỳ nghỉ đông đến.

Nhưng khi kỳ nghỉ đông thật sự đến, Cố Trinh và Giang Nghiễn vì cùng xử lý một vụ án cấp Bộ, đã coi đơn vị như nhà.

Giang Nghiễn dường như còn bận hơn cả Cố Trinh, anh về nhà thì cô đã ngủ hoặc vừa ra ngoài đi dạo với cún cưng, trời xui đất khiến luôn không gặp được nhau.

Mỗi sáng mở mắt ra, điều mà Cố An mong đợi nhất là gặp được anh, nhưng hy vọng luôn tan vỡ.

Vài ngày sau, Cố An quyết định tiếp tục dùng thời gian nghỉ đông đi làm gia sư cho học sinh cấp ba, có việc để làm thì cái đầu nhỏ sẽ không rảnh mà nghĩ đến ai đó.

Khi công việc gia sư kết thúc, ngày cuối cùng của năm cũng đến.

Mãi đến đêm giao thừa, Cố Trinh vẫn chưa chắc chắn tối có về ăn cơm hay không.

Cố An thích Tết, thích mọi thứ liên quan đến sự náo nhiệt.

Cô dậy sớm bật TV, TV bắt đầu phát các tiểu phẩm của các chương trình Xuân Vãn (*) qua các năm, không khí Tết nghe thật vui vẻ.

(*) Xuân Vãn: Gala mừng năm mới thường niên, chiếu vào đêm giao thừa của đài CCTV trung quốc.

Cô bị các tiểu phẩm làm cười ra nước mắt, nhiều chiếc bánh bao gói xiêu vẹo.

Đến 6 giờ chiều, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ các anh về để ăn cơm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nem rán, bánh bao, viên gạo nếp, sườn chua ngọt, hải sản hấp... Bày đầy bàn, ngon miệng đẹp mắt.

Cố An cười hớn hở, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, thật quá tuyệt vời!

Gần như đồng thời, Cố Trinh gửi tin nhắn WeChat: [Anh hai tăng ca, không thể về nhà đón Tết.]

Tiếp theo là một bao lì xì lớn, trên đó ghi: "Tiền mừng tuổi cho Cố An."

Trên WeChat hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập...", nhưng mãi không thấy tin nhắn nào gửi đến.

Khi tin nhắn không giống phong cách của Cố Trinh nhảy ra, mắt Cố An bỗng nhiên đỏ hoe.

[Đưa em về ở cùng, nhưng vẫn để em một mình, thậm chí còn để em chăm sóc anh hai. Anh hai cảm thấy rất có lỗi.]

Cố An hít hít mũi, thực ra cô đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước.

Cô để phần thức ăn của mình lại, rồi gói thức ăn thành hai phần, cho vào hộp cơm.

Cô đến cửa ra vào, khoác lên chiếc áo khoác lông vũ màu trắng sữa, quấn khăn và đeo găng tay, rồi hăng hái ra ngoài.

Nhà nhà đều sum họp, trên các con phố treo đầy đèn lồng đỏ, tòa nhà Cục Công an thành phố Kinh sáng đèn rực rỡ.

Cố An vừa cảm thấy xót xa lại vừa tự hào.

Anh trai cô là cảnh sát.

Người cô thích cũng vậy.

Cố An điền từng tầng tầng lớp lớp đăng ký rồi mới đến tầng bảy.

Vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy người ở cuối hành lang.

Đầu đinh, tóc đen mắt đen, bộ đồng phục tập huấn màu đen làm nổi bật bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh, thật đẹp trai và cao ráo.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt mềm mại với nụ cười trên môi.

Cố An gần như nhận ra cô ấy ngay lập tức.

Chính là người lần trước khi đi xem concert, đến mời Giang Nghiễn ăn tối.

Người đẹp này không giống cô, quấn mình từ đầu đến chân trông béo ú như gấu. Người ta mặt một chiếc áo khoác vàng nhạt làm nổi bật lên khí chất ưu tú và tao nhã. Cô ấy cao ít nhất 1m70, đứng cạnh Giang Nghiễn không chỉ về chiều cao mà cả khí chất và nhan sắc đều phù hợp.

Cô ấy cầm một hộp cơm tinh xảo, giống hệt như loại hộp mà Cố An từng thấy trên TV.

Cố An nhìn chằm chằm, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch vì nắm chặt, hộp cơm hình gấu nhỏ trong tay bỗng chốc trở nên rẻ tiền.

Cô gái đưa hộp cơm ra phía trước, cười tươi với giọng nói nhẹ nhàng: "Nghe ba em nói nhóm các anh luôn tăng ca, vất vả rồi!"

Giang Nghiễn với khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, môi mỏng cấm dục lạnh lùng, tuy có vẻ quá khó gần nhưng lại mang một sức hút đặc biệt.

Cô ấy cười nhìn anh, nghĩ rằng, người có gia thế, lý lịch, chiều cao và ngoại hình hoàn hảo như vậy, không gần nữ sắc, khi động lòng sẽ như thế nào.

"Xin lỗi, tôi không thể nhận." Giọng nói lạnh lùng đến vô tình.

Cố An tròn mắt ngạc nhiên, cái đầu nhỏ cúi xuống như bật công tắc "biu" một tiếng ngẩng lên.

Cô chợt nhớ trước đây Giang Nghiễn từng nói "Anh không thích cô ấy."

Đúng rồi, bây giờ là thời gian phát triển sự nghiệp, phải làm việc chăm chỉ và đạt được thành tựu.

Nói gì đến yêu đương!

Lo gì đến tình cảm nam nữ!

"Xin phép." Giang Nghiễn bước dài định rời đi, nhưng bị cô gái đưa tay ra chặn lại.

"Tại sao, tại sao không thể nhận? Tất cả những thứ này đều là em đặt trước ba ngày với bếp trưởng..."

Cô gái rõ ràng không nghĩ sẽ bị từ chối liên tục, lớp dịu dàng giả tạo đã không còn giữ được, ngay cả đôi mắt trang điểm theo kiểu ngây thơ cũng hiện lên vẻ hung hăng.

Khuôn mặt đẹp trai băng giá của Giang Nghiễn vẫn không thay đổi, chỉ ngẩng đầu nhìn về cuối hành lang.

Bạn nhỏ nào đó mặc áo khoác lông vũ màu trắng sữa, đội mũ áo khoác, trông như một chú gấu nhỏ đáng yêu.

Chú gấu nhỏ quấn khăn, ôm chặt hộp cơm như ôm bình mật ong, lúc này như học sinh tiểu học bị phạt đứng, đang nhìn vào tường.

"Có người mang cơm cho tôi rồi."

Anh nói với giọng điệu quá nhẹ nhàng, thậm chí có chút cưng chiều, so với vừa nãy như hai người khác nhau.

Cô gái nhìn theo bóng lưng của Giang Nghiễn, gần như nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Với lại, đừng lãng phí thời gian với tôi."

"Đi thôi." Giang Nghiễn gõ nhẹ vào đầu Cố An qua mũ áo khoác lông vũ.

Cố An "a" một tiếng, chậm chạp đi theo.

-

Cố An đặt hộp cơm lên bàn, đẩy về phía Giang Nghiễn: "Anh chọn món thích mà ăn."

Giang Nghiễn gật đầu nhẹ.

"Anh trai em đâu?"

"Đi hiện trường vụ án, chưa về."

Anh nói xong, cô bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ cũng không nói thêm gì.

Mũ áo khoác lông vũ của cô vẫn đội trên đầu, có lẽ do gió lớn bên ngoài nên buộc rất chặt.

Khăn quàng cổ màu hồng che kín mũi, chỉ lộ ra đôi mắt ướt át.

"Ngày nào thì được nghỉ đông vậy?" Giang Nghiễn vô thức mềm giọng nói.

Cố An trả lời như thể đang đáp lại câu hỏi của giáo viên, không nói thêm nửa lời: "Ngày 17 tháng Chạp."

Cô ngồi đó, tay trái cho vào ống tay áo khoác bên phải, tay phải cho vào ống tay áo khoác bên trái.

Đầu cúi thấp, trông cô trắng trẻo xinh xắn, như bánh gạo nếp.

Giang Nghiễn mở hộp cơm ra.

Rõ ràng là cô bé đã làm rất nhiều món, lại lấy mỗi món một ít cho anh.

Trong những ngày như thế này, cô bé một mình bận bịu, đón giao thừa một mình, lại còn phải mang cơm đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Nghiễn bước đến trước mặt Cố An, cô bé ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh.

Cái ghế cô ngồi rất thấp, ngẩng đầu lên rất khó, nhưng ngay sau đó Giang Nghiễn ngồi xuống trước mặt cô để nói chuyện.

Cô nhìn anh đột nhiên từ góc nhìn từ trên cao xuống.

Ba tháng không gặp, khuôn mặt thanh tú gần ngay trước mắt.

Mày kiếm, đôi mắt sâu, hàng mi dày, và đôi mắt đẹp có thể câu hồn người.

Ánh mắt của Cố An từ từ di chuyển xuống.

Anh có sống mũi rất cao, đôi môi mỏng với đường nét rõ ràng, không thấy lúm đồng tiền.

Vừa rung động vừa xót xa.

"Em ăn cơm chưa?"

Cố An lắc đầu, cô không những chưa ăn mà còn không có cảm giác muốn ăn gì.

Cái miệng thường ngày hay líu lo bây giờ mím chặt, trông như không muốn nói gì thêm.

Có phải vì Cố Trinh không thể về nhà đón Tết với cô không?

Giang Nghiễn im lặng nhìn cô, ánh mắt trong sáng nhu hòa, sạch sẽ đến lạ thường.

"Không vui à?"

Cố An mím môi chặt hơn.

Trong lòng có một phiên bản thu nhỏ của chính mình đang nắm tay hét lên:

Đúng vậy!

Em đúng là không vui!

Thấy bên cạnh anh có cô gái khác em rất không vui!

"Có thể nói với anh không?"

Anh mặc đồng phục tập huấn màu đen, mang giày chiến, trông như một chú cảnh sát lạnh lùng trang nghiêm, không thể xâm phạm.

Nhưng trong đôi mắt đen thẳm trong sáng ấy, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của cô.

Cố An sợ nhất là ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc nhìn cô của anh.

Anh dùng ánh mắt này nhìn cô, cô liền có ảo giác mình được cưng chiều.

Như thể mọi phiền muộn của mình đều có thể nói ra, không cần tự mình gánh chịu.

Đôi môi mím thẳng của cô bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng, hít mũi, bắt đầu nghĩ ra lời để nói.

Má hơi nóng, khăn quàng cổ hơi ngột ngạt, mũ che lại vành tai đang nóng lên của của cô.

Vừa rồi thấy Giang Nghiễn nói chuyện với cô gái khác, cô đã định đặt hộp cơm xuống rồi đi ngay...

Cô tháo mũ áo khoác lông vũ ra, từ từ tháo khăn quàng cổ, lộ ra khuôn mặt tròn trịa đáng yêu. Tóc cô bị tĩnh điện, không tránh khỏi việc dựng lên một vài sợi tóc ngốc nghếch.

Ngón tay dài của Giang Nghiễn rơi xuống đỉnh đầu cô, giúp cô vuốt những sợi tóc dựng lên về phía sau tai.

Tim Cố An bỗng nhiên loạn nhịp, nghe anh mở lời: "Nói đi."

"Cô gái nói chuyện với anh vừa nãy," Cố An dùng mu bàn tay chà chà lên khuôn mặt nóng bừng: "Rất xinh đẹp ha."

Giang Nghiễn rõ ràng không hiểu tâm tư vòng vo của cô bé, đôi mắt sạch sẽ đầy vẻ vô tội: "Ừm?"

Nói thế nào đây!

Chẳng lẽ phải nói thẳng ra là không được nói chuyện với cô gái nào khác ngoài em sao?

Cặp lông mày thanh tú của Cố An nhíu lại thành đường gợn sóng, miệng hơi chu ra, ngập ngừng nói: "Chỉ là, thời nay, những cậu bé đẹp trai cũng không an toàn, phải học cách bảo vệ mình..."

Cô nói xong, còn yếu ớt nhìn anh với ánh mắt "anh hiểu rồi chứ."

Giang Nghiễn rõ ràng không thể hiểu được mạch não kỳ quái của Cố An.

Chỉ cảm thấy cô bé với khuôn mặt căng thẳng trông thật đáng yêu.

Không hiểu sao, thấy cô là anh muốn cười.

Khóe môi anh nhếch lên, đôi mắt đẹp yên tĩnh nhìn cô: "Còn gì muốn bổ sung không?"

Nhìn biểu cảm của anh, Cố An biết Giang Nghiễn chắc chắn không hiểu ý sâu xa của mình.

Nói thế nào để anh không chú ý đến những cô gái nhòm ngó anh đây?

Và cũng không thể để anh phát hiện ra, cô có ý đồ xấu với anh...

"Em đã thấy cô ấy đến tìm anh hai lần rồi, chắc chắn là có ý đồ với anh," Cố An nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào anh đẹp trai trước mặt: "Vậy nên... anh hiểu ý em chứ?"

Cô trông nghiêm túc như một giáo viên đang dạy học sinh không được yêu sớm, chỉ thiếu mỗi việc viết lên mặt "Vì em muốn tốt cho anh."

Giọng nói của cô mềm mại, âm mũi nghe đặc biệt ngọt ngào, trước đây cô từng ghen tị với gấu trúc vì chúng có thể sống bằng cách làm nũng. Thực ra, cô cũng có thể.

Cố An nói xong, lâu rồi không thấy phản hồi, cúi đầu thấy đôi mắt của anh đẹp trai cong cong, đột nhiên cười.

Dường như so với hộp cơm cô chuẩn bị, anh trông còn đẹp hơn, tóc đen, mắt lạnh, da trắng.

Dưới hàng mi dày, đôi mắt đen lấp lánh, sâu thẳm như có gợn sóng dịu dàng.

Khoảng cách quá gần, cô có thể thấy rõ khóe môi anh từ từ nhếch lên, lúm đồng tiền nhỏ kia thật khiến người ta rung động.

Sắc đẹp mê người! Sắc đẹp mê người!

Cố An phồng má thở phào...

Anh chắc chắn đang cười vì cô lo chuyện bao đồng!

Hu hu hu lại không cẩn thận nói quá nhiều rồi...

Những lời này... cô có tư cách gì để nói chứ?!

Cô chỉ là thầm thích anh.

Đâu phải bạn gái anh!

Trong ánh mắt của Giang Nghiễn, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đội lại mũ nhỏ, thắt khăn quàng cổ, định bước xuống ghế nhỏ để dọn đường về phủ.

Ngay lúc đó, cổ tay cô bị anh nắm nhẹ qua lớp áo khoác lông vũ, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai, giọng điệu vô tội thậm chí có phần ngoan ngoãn:

"Anh biết rồi."

"Vậy anh sau này không nói chuyện với cô ấy nữa."