Thần sắc của Hàn Kinh Niên khống có nhiều biến hóa lớn, nhưng khuôn mặt lại trở nên âm trần hơn.
Người phụ nữ trung niên không để ý đến ánh mắt của anh, thấy anh không nói lời nào, cho là anh không muốn bận bịu thêm, lại mở miệng: "Tiên sinh, chuyện này liên quan đến đại sự sau này của cô ấy, cô ấy tuy không có quan hệ gì với cậu, nhưng cũng là khách thuê nhà, cậu cũng không đành lòng nhìn thời gian thanh xuân tươi đẹp của cô ấy trôi qua nhàm chán như vậy chứ?"
Lần này, không chỉ là ánh mắt lạnh lùng mà ngay cả sắc mặt anh cũng khó coi.
"Tiên sinh, sắp tới bãi đỗ xe rồi, tôi còn đưa con trai đi học, cậu xem..."
Người phụ nữ còn chưa nói xong, cửa thang máy mở ra, Hàn Kinh Niên không nói gì trực tiếp rời đi.
"Tiên sinh..." Người phụ nữ trung niên chưa từ bỏ ý định, lại gọi Hàn Kinh Niên một lần nữa, không thấy anh có dấu hiệu dừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, không nhịn được liền lầm bầm: "Tiên sinh này thật là một người tâm địa lạnh lùng, ngay cả số điện thoại cũng không cho..."
Bà vừa nói xong, Hàn Kinh Niên vừa rời đi chợt lui lại, trước mặt bà nói một dãy số.
Người phụ nữ trung niên ngẩn người, ý thức được anh nói cái gì liền vội vàng cầm điện thoại lên ghi lại.
Đợi bà ngẩng đầu, đang chuẩn bị nói tiếng "Cảm ơn" thì Hàn Kinh Niên đã đi xa.
Cách lớp kính chắn gió, trợ lý Trương thấy Hàn Kinh Niên đang tới gần với khuôn mặt đen sì.
Cái này.... Vừa sáng ra ai đã trêu chọc anh ta rồi?
Trợ lý Trương trong lòng thất kinh, theo bản năng liền thả câu "Thiêu đốt calo của tôi." trong xe rồi bước ra khỏi xe, ngoan ngoãn chạy lại mở cửa xe cho Hàn Kinh Niên.
Lúc lái xe trêи đường tới công ty, điện thoại Hàn Kinh Niên vang lên ba lần tiếng chuông, sau đó là vài chục lần âm thanh tin nhắn nhắc nhở vang lên.
Trợ lý Trương một mực quan sát Hàn Kinh Niên, phát hiện bên trong là đến từ tin nhắn, sắc mặt Hàn Kinh Niên ngày càng dọa người.
Đợi xe dùng ở bãi đỗ xe của công ty, khí áp xung quanh Hàn Kinh Niên liền có thể khiến cho cả tòa cao ốc này đóng băng.
Bởi thì đến khá sát thời gian cho nên trợ lý Trương liền phải chạy theo Hàn Kinh Niên vào phòng họp.
Lúc đầu bên ngoài phòng họp rất náo nhiệt, vì sự xuất hiện của Hàn Kinh Niên liền vô cùng yên tĩnh.
Mọi người không ngừng lén lút đánh mắt hỏi thăm Hàn Kinh Niên qua trợ lý Trương, một mặt nhìn mọi người "Không nên hỏi tôi, tôi cũng rất tò mò", biểu lộ giang tay ra.
Đại khái mọi người rất sợ không cẩn thận chọc giận Hàn Kinh Niên, cho nên trong quá trình họp, mọi người đều nói rất cẩn thận.
Nhưng trợ lý Trương phát hiện, Hàn Kinh Niên chưa từng mất tập trung trong cuộc họp, hôm nay lại không hề chú ý đến, ngồi thất thần ở đó.
Ngay cả khi hội nghị kết thúc, đều vẫn là anh nhắc nhở Hàn Kinh Niên, Hàn Kinh Niên mới hoàn hồn, "A" một tiếng sau đó để lại câu "Tan họp" rời khỏi phòng họp.
Sau khi sắp xếp tốt một ngày làm việc của Hàn Kinh Niên trở về, trợ lý Trương tới gõ cửa phòng Hàn Kinh Niên.
Anh gõ rất nhiều lần nhưng đều không có dấu hiệu mở cửa, trợ lý Trương liền chủ động đẩy cửa ra, bước vào trong.
Chờ khi tới gần, anh mới phát hiện, Hàn Kinh Niên ngồi trước bàn làm việc, không phải xem văn kiện đến mất ăn mất ngủ mà là đang nhìn điện thoại.
Trợ lý Trương ỷ vào thị lực 5.2 của mình, dễ dàng liếc được nội dung trêи điện thoại.
"Vị tiên sinh này họ Dương, anh ta vừa mới đi du học về, ở Mỹ lấy được hai cái bằng tiến sĩ, năm nay vừa về nước, ở Bắc Kinh, có nhà, có xe, tiền lương 5w+, trừ tuổi tác hơi lớn một chút, ngoài ra không còn khuyết điểm gì."