Cô phát mộng, rồi sau đó mới phản ứng kịp, nửa câu sau ý của anh là chỉ là Mahoney sao? Lời nói này, cảm giác giống như cô đã làm chuyện rất có lỗi với anh ...
Khương Dao nhận thấy được trong giọng nói của anh mang theo ẩn ẩn chiếm hữu dục, vì thế lặng lẽ câu môi, "Đương nhiên không chỉ có một mình anh."
Cố Mục Niên thần sắc bị kiềm hãm, không có nói tiếp.
Nhưng mà mấy giây sau, anh cảm giác được đầu của Khương Dao có hơi tới gần gương mặt mình, dùng thanh âm mềm mềm nói: "Nhưng mà anh và bọn họ không giống nhau ."
"... Tại sao không giống nhau?"
"Có thể không có bọn họ, nhưng mà không thể không có anh."
Ở trong lòng của cô, anh không chỉ là bạn đơn giản như vậy.
Khương Dao nói xong, nhìn thấy bên tai Cố Mục Niên bắt đầu phiếm hồng, cô khẽ cười hai tiếng, đâm vào vai anh một chút, "Tại sao anh không nói chuyện?"
"... Ừm, anh nghe rồi." Tiếng nói của anh trầm thấp, môi cũng tự nhiên mà cong lên.
Sau khi hai người trở về, cũng đã sắp đến chạng vạng rồi. Khương Dao thật sự không có ý tốt mà chờ Cố Mục Niên, nên đã đi tìm Dương Nhược. Dương Nhược nói đêm nay sẽ có hoạt động đoàn thể, đến lúc sẽ có mời đến một người dẫn chương trình chuyên nghiệp đến phát triển không khí.
Thực đơn của bữa tối rất phong phú, là tiệc đứng. Sau khi cơm nước xong, đã gần tám giờ, mọi người bị người dẫn chương trình kia mời đến một cái phòng rất lớn, bên trong bày ghế dựa, phía trước là cái bàn lớn trống trải.
Khương Dao và Dương Nhược ngồi ở một góc, cô nhìn thấy Cố Mục Niên cũng đi đến, ngồi ở hàng ghế trước. Nên cô nhắn tin cho anh, ( Lát nữa anh cũng chơi trò chơi? )
( Không chơi. )
Khương Dao bĩu môi, cô đã sớm đoán được, anh chắc chắn sẽ không tham dự loại hoạt động này dù sao ở trong mắt anh mấy loại trò chơi này đều rất ngây thơ.
Một lát sau, mọi người đều đã đến đông đủ, không khí cũng dần dần náo nhiệt lên.
Người dẫn chương trình nói: "Chúng ta chơi mấy cái trò chơi làm nóng người trước để không khí trở nên nháo nhiệt hơn. Trò chơi đầu tiên chính là bong bóng boom boom boom. Tổng cộng có ba bong bóng, khi bắt đầu truyền bong bóng, tôi sẽ đưa lưng về phía mọi người mà kích trống, lúc tiếng trống dừng lại, bong bóng truyền đến tay của ba người thì ba người đó phải nhanh tốc bóp nổ bong bóng, người nào làm bong bóng nổ cuối cùng sẽ đi lên đây nhận trừng phạt!"
Khương Dao sợ bong bóng nhất, cô chưa bao giờ dám bóp nổ bong bong, cô rất sợ thanh âm nổ tung của bong bóng. Nghe được quy tắc trò chơi thật sự cô khóc không ra nước mắt .
Nhưng mà không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì mà chơi .
Khi tiếng trống vang lên, mọi người nhanh chóng đem bong bóng truyền sang cho người bên cạnh, có mấy nam nhân còn cố ý giữ bong bóng ở trên tay một hồi lâu nữa, mấy cô gái ở bên cạnh đều nhanh cấp khóc.
Tiếng trống càng ngày càng dồn dập, Khương Dao nhìn bong bóng sắp truyền đến tay mình thì đầu óc trống rỗng.
Cuối cùng, lúc bong bóng dừng lại ở trên tay Khương Dao thì tiếng trống vừa vặn ngừng! Sau đó lập tức truyền đến tiếng nổ mạnh, người đàn ông bên cạnh nhìn ra Khương Dao sợ, trực tiếp giúp cô cầm lấy bong bóng bóp cho nổ, ai ngờ chậm lại một chút, tiếng thứ nổ thứ hai đã vang lên .
Tim Khương Dao vẫn đang đập rất nhanh chưa trở lại bình thường thì nghe được người dẫn chương trình nói: " Người bóp nổ cuối là một vị mỹ nữ nha, mọi người hoan nghênh cô đi lên đây!"
Có rất nhiều người nhìn về phía cô, tiếng ồn ào vang lên, Khương Dao cảm ơn người đàn ông bên cạnh rồi đành phải mặt đỏ tai hồng đứng lên đi đến phía trước.
Người dẫn chương trình là phụ nữ, cô ấy nhìn thấy Khương Dao, cười nói: "Không nghĩ đến người đầu tiên tiếp nhận trừng phạt trong đêm nay lại chính là cô nương xinh đẹp như vậy."
Khương Dao đứng ở bên cạnh cô ấy, Khương Dao và Cố Mục Niên ở phía dưới đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn cô vẻ mặt như đang xem kịch vui...
"Được, tiểu tỷ tỷ, bây giờ cô muốn chọn một vị nam nhân nào ở đây để đi lên chơi trò chơi. Tùy thích mà chọn a!"
Khương Dao sắp ngất, đây là quy tắc trò chơi sao? ! Lúc này, có người còn không sợ chết bắt đầu ồn ào: "Chọn Cố Tổng đi! !"
Ồn ào đều là chuyện bình thường, trong văn phòng,Khương Dao có rất nhiều bạn tốt, còn có mấy người nam nhân, bọn họ đều hết sức tò mò về mối quan hệ giữa Khương Dao và Cố Tổng, bây giờ ssẵncos náo nhiệt, bọn họ mà không xem mới lạ a.
Ngoại trừ Cố Mục Niên ra thì Khương Dao chẳng quen thuộc với ai. Người dẫn chương trình thúc giục, "Sẽ cho cô thời gian là năm giây."
Cô chống lại ánh mắt của Cố Mục Niên, cô chỉ thấy anh ở trong đám người, im lặng nhìn cô, khóe miệng của anh mang theo cười.
Cô cắn răng một cái, "Là... Là anh đi."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Cố Mục Niên đứng dậy, mọi người thấy anh rộng lượng đi lên như vậy, một chút cũng không có kháng cự, mọi người đang ồn ào trở nên náo nhiệt hơn.
Người dẫn chương trình không biết thân phận của Cố Mục Niên, cho nên trêu chọc: "Quả nhiên là mỹ nữ chọn soái ca nha. Vậy bây giờ bắt đầu trò chơi của chúng ta, dùng miệng xé khăn giấy!"
"Oa nga!"
Trò chơi chính là Khương Dao dùng miệng cắn một góc khăn giấy, sau đó Cố Mục Niên cũng dùng miệng đi xé khăn giấy của cô, hai người cùng xé, đến cuối cùng muốn xé khăn giấy nữa hay không thì đều do mọi người ở dưới quyết định.
Khương Dao nghe thấy quy tắc, mặt đỏ tai hồng, trong lòng rất khẩn trương.
Cô nhận một tờ khăn giấy, lại nghe thấy Cố Mục Niên cười nói: "Chớ khẩn trương."
"..."
Khương Dao dùng miệng ngậm, Cố Mục Niên cúi đầu cắn khăn giấy ở một chỗ khác, chống lại ánh mắt nàng, xé một nửa.
Tiếp theo đến phiên cô. Cố Mục Niên hơi cúi người, để cô với tới được, mà Khương Dao vẫn có chút khó khăn, theo bản năng đỡ lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng kiễng chân đến, cắn khăn tay.
Động tác của ahi người rất thân mật làm cho mọi người ở dưới đài càng thêm tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau hai đợt xé, khăn tay chỉ còn sót lại một mảnh nhỏ, mọi người ở dưới đài còn ồn ào nói không đủ, tiếp tục xé.
Cuối cùng một mảnh khăn giấy ở trên miệng Khương Dao, cô thấy Cố Mục Niên cúi đầu, theo bản năng cô thẹn thùng muốn trốn, ai ngờ của sau gáy của cô bị anh nhẹ nhàng giữ lại, anh cúi người xuống, đem một cái ấm áp hôn vào bên môi cô.
Đầu của Khương Dao căng lên .
Môi Cố Mục Niên lạnh lạnh, mang theo đầu thu lương ý, mà lại làm cho bên môi của Khương Dao điểm lên một ngọn lửa nhỏ, giống như muốn bốc cháy toàn thân.
Toàn thân cô cương ngạnh, một giây sau, cánh môi của anh nhẹ nhàng dời đi, cắn một chỗ khác của khăn giấy, xé rách, khăn giấy đã rơi xuống.
Phía dưới đài tiếng ồn ào lại vang lên như sấm. Cô cũng không biết những người khác có thấy cái hình ảnh hôn môi rất nhỏ kia hay không nhưng mà cô thì cảm nhận được nó rất là chân thật.
Cố Mục Niên là cố ý sao? Hay chỉ là anh không cẩn thận đụng phải môi của cô, chỉ do ngoài ý muốn?
Cô ngẩng đầu, nhìn con ngươi đen rạng rỡ của Cố Mục Niên, anh cười nhạt nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh, trong con ngươi tựa hồ như đang chứa một cảm xúc gì đó. Tâm trạng của Khương Dao cũng chưa từng nhảy nhanh như vậy qua nên cô lập tức dời ánh mắt đi.
Người dẫn chương trình cũng không nghĩ đến hai người sẽ xé được mảnh khăn giấy nhỏ như vậy, "Hảo hảo, mọi người bỏ qua cho bọn họ đi, khăn giấy đã không còn có thể xé được nữa rồi, nếu xé nữa thì hình ảnh sẽ không thích hợp đâu nha."
"Ha ha ha ha ha..."
Xong rồi Khương Dao đi xuống đài. Cô trở lại ngồi ở vị trí của mình, vẻ mặt cười cười xấu xa của Dương Nhược nhìn cô: "Xem em đi tại sao lại đỏ mặt thành như vậy chứ?"
Cô sờ mặt, quả nhiên đều nóng lên, cô chột dạ nói xạo: "Nào có chứ..."
Dương Nhược ở một bên, cô lại càng ngày càng xem không hiểu quan hệ giữa Khương Dao và Cố Mục Niên, Khương Dao nói bọn họ là huynh muội, nhưng mà hành động của bọn họ lại cho người ta có cảm giác khác... Cô lại cảm thấy bọn họ thích hợp làm tình nhân tới đút thức ăn cho chó hơn!
Cái đầu nhỏ của Dương Nhược nghĩ cái gì cũng không thông.
Hơn một giờ sau, giai đoạn trò chơi của đêm nay liền qua đi. May mà ở các trò chơi sau, Khương Dao rất may mắn tránh được trừng phạt. Ngược lại là Dương Nhược bị thua nên cùng với nam đồng nghiệp nào đó hát đối tình ca .
Còn cả người cô từ khi đi xuống tới giờ, toàn bộ hành trình đều không yên lòng. Bây giờ cô như là tâm tư của thiếu nữ đôi mươi, hàn động nho nhỏ thôi cũng có thể làm cô suy nghĩ vẩn vơ, xuân tâm nhộn nhạo.
Mọi người bắt đầu tan cuộc, sau đó phần lớn mọi người nói muốn đi ca hát, Khương Dao lại không muốn lại náo nhiệt, tính trở về phòng nghỉ ngơi. Dương Nhược thì cùng nhóm người kia đi ca hát.
Khương Dao đi về phía trước, theo bản năng cô thoáng nhìn theo hướng Cố Mục Niên đi, ai ngờ vừa đúng lúc anh cũng quay lại nhìn cô.
Cô giống như đang làm sai chuyện gì liền "Chột dạ" nhanh chóng dời mắt, độ ấm của khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu tăng vọt.
Đám người dần dần tán đi, cô đi ra đại sảnh của yến hội, thanh âm ở phía sau càng ngày càng nhỏ. Vào thang máy, cô hít sâu mấy hơi, thầm mắng mình không có tiền đề, nói không chừng anh chỉ là không cẩn thận mà động trúng thôi.
"Đinh ——", cửa thang máy mở. Cô đi ra ngoài, vốn tưởng rằng vào giờ này hành lang sẽ không có một bóng người, lại không nghĩ rằng, Cố Mục Niên lại đứng ở cửa phòng của cô!
Anh cao lớn vững chãi, ánh đèn chiếu rọi xuống gò má, như đao gọt hình dáng rõ ràng. Anh nghe thấy thanh âm của cửa thang máy, nên anh nghiêng người đi đến xem cô, hai tay anh để trong túi, ung dung mà đi.
Nhưng mà Khương Dao lại không bình tĩnh như vậy. Cô giống như phát mộng vậy, ngớ ngẩn cả người.
Chờ anh đi đến trước mặt, cô biết mình không thể lại thất thố, cô nhấc khóe miệng cười, nói: "Cố Mục Niên..."
"Ừm."
"Anh, tại sao anh lại không đi ca hát?"
Anh nhướn mày, "Em cảm thấy anh sẽ thích nơi ầm ĩ như vậy sao?"
"Cũng là..." Khương Dao phát hiện, anh tựa hồ vẫn đang nhìn chăm chú vào gương mặt của cô, ánh mắt nóng bỏng. Cô cúi đầu: "Vậy em về phòng trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon..."
Cô lướt qua anh, tăng nhanh tiến độ. Cũng không biết là như thế nào, chính là đột nhiên ngượng ngùng khi đối mặt với anh.
Ai ngờ cô mới vừa mới đi tới cửa phòng của mình, cổ tay liền bị anh cầm lấy, cô bị bắt xoay người, anh hơi dùng lực một chút, cô bị anh làm cho lưng tựa vào tường.
Anh đi về phía trước một bước, kéo khoảng cách giữa anh và cô lại gần hơn. Anh cao cô không chỉ là một cái đầu, giờ phút này cô giống như bị anh giữ vào trong lồng ngực. Cảm giác nồng đậm tràn đầy tim của Khương Dao.
Trong tầm nhìn của Cố Mục Niên, sắc mặt của Khương Dao đã hồng một mảnh, trong mắt hiện ra gợn sóng. Bây giờ cô giống như một con thỏ trắng nhỏ đang bị con sói xám ức hiếp vậy.
Anh cười đến câu người, tiếng nói khàn khàn: "Nhìn anh này, trốn cái gì?"
Khương Dao có chết cũng không thừa nhận: "Em nào có trốn, chỉ là em muốn trở về phòng nghỉ ngơi mà thôi..."
"Nga? Nhưng mà em đã quên ban ngày em đáp ứng anh như thế nào sao?"
"Cố Mục Niên, anh quá nhàm chán." Cô trừng anh.
Anh nghe vậy, cười nhẹ hai tiếng, "Cứ nhàm chán như vậy đấy."
"..."
"Tối hôm nay em rất ngoan." Anh đột nhiên nói sang chuyện khác.
"A?"
"Đêm nay trừng phạt, biết kêu anh đi lên."
Khương Dao không hiểu, gọi anh bồi cô cùng nhau bị trừng phạt, tại sao lại rất ngoan ?"Trừ anh ra, nam nhân khác em đều không quen thuộc, chỉ có thể gọi một mình anh ."
"Ừm." Anh cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ trong ngực, hầu kết lăn một vòng, "Anh cũng sẽ không để cho em cùng cái nam nhân khác chơi loại trò chơi này." Đêm nay nếu như cô mà muốn cùng những nam nhân khác chơi cái trò chơi kia, đảm bảo anh sẽ trực tiếp đem Khương Dao kéo xuống dưới.
Đây là cô gái nhỏ của anh, những người khác không thể đụng vào.
Trong lòng của Khương Dao rung động, cô mở miệng hỏi: "Vì cái gì... ?"
Anh búng xuống cái trán của cô một caia, "Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?"
"..." Làm như anh không phải là nam vậy!
Cô "Nga" một tiếng, mặt ngoài xem qua cũng không thừa nhận ý tưởng của anh, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy rất ngọt nha.
Thấy cô ngoan như vậy, anh liền xoa bóp mặt cô, không hề đùa cô , "Đi ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút. Mát xa là nói đùa ."
"Vâng, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cô vào cửa, sau đó cả người ngã xuống giường, che mặt lại lăn qua lăn lại trên giường. Một lát sau, cô lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Hác Bội Bội.
( Bội Bội, tớ có cảm giác Cố Mục Niên cũng có thích tớ một chút? ! )
Mấy giây sau, Hác Bội Bội nhắn lại một chuỗi tiếng cười, cuối cùng cô ấy hỏi tại sao cô nhận thấy được .
Khương Dao nói, ít nhất anh đối với cô có loại chiếm hữu dục kia, không hi vọng cô cùng những nam nhân khác chơi loại trò chơi như vậy.
Hác Bội Bội gọi điện thoại tới, cũng rất tán thành, "Tớ cảm giác tình cảm của cậu cùng Cố Mục Niên chính là nước chảy thành sông, hai người các đều có mị lực như thế, làm sao có khả năng không bị hấp dẫn lẫn nhau chú."
"Tiếp theo tớ nên làm như thế nào đây?"
"Cậu không thể biểu hiện rất chủ động được, hãy để cho nhà trai chủ động đi, nếu như cậu thích liền đáp lại, anh ấy sẽ hiểu được . Xem xuân tâm của cậu nhộn nhạo như vậy, thật đúng là lần đầu tớ thấy nha."
Họ lại hàn huyên một lúc lâu, Khương Dao cúp điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Cố Mục Niên gởi tới hai phút trước: ( đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh mua bữa sáng cho em.)
Cô nhìn tin nhắn, ngọt ngào nở nụ cười.
——
Sau khi chuyến nghỉ ngơi kết thúc, thời gian nhanh chóng đến cuối tuần. Mấy ngày nay Khương Dao liên tục nhận điện thoại của Mahoney, cậu ấy muốn xác định tuần này sẽ đến T thị. Khương Dao làm chủ nhà, nhất định là muốn làm hướng dẫn du lịch, dẫn cậu ấy đi chơi một chút.
Mahoney mở một cái phòng làm việc nhỏ, độc lập thiết kế. Thời gian trước, cậu ấy hoàn thành một đơn đặt hàng, buôn bán lời một chút tiền, nên muốn xuất ngoại đi chơi. Vì thế liền nghĩ đến Khương Dao. Bản thân cậu ấy cũng có hứng thú với Trung Quốc nên đến T thị.
Năm giờ chiều máy bay của cậu ấy hạ cánh, cho nên Khương Dao tính toán đi sân bay đón cậu ấy, thuận tiện dẫn cậu ấy đi ăn một bữa cơm.
Lúc xế chiều, cô ở chung cư của Cố Mục Niên đọc sách. Sau giờ ngọ ánh nắng trở nên nhàn nhạt, chiếu lên lòng người ấm áp .
Cô khép sách lại, nhìn về phía Cố Mục Niên đang đọc sách. Cô nghĩ đêm nay muốn dẫn anh và Mahoney cùng nhau đi ăn một bữa cơm, coi như là quen biết một chút.
Vì thế cô gọi anh: "Cố Mục Niên —— "
Anh chậm rãi nhấc lên mí mắt lên nhìn cô.
"Chiều nay năm giờ, bạn ngoại quốc kia của em sẽ tới T thị, anh... Có muốn đi cùng em hay không?"
"Cùng đi đón cậuta?"
"Vâng, sau đó thuận tiện giới thiệu hai người quen biết một chút, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Được."
Hai người cùng đi sân bay, nhìn thấy Mahoney.
Mahoney có vóc dáng một mét tám lăm, xem qua chỉ mới có hơn hai mươi, rất trẻ tuổi, tóc màu kim, ánh mắt màu lam, còn sống mũi rất cao và thẳng, quả thực là một chàng trai ngoại quốc cực kì soái.
Mahoney kéo rương hành lý đi ra, nhìn Khương Dao, kích động chạy tới ôm lấy cô.
"Khương Dao, đã lâu không gặp!"
"Ừm, tại sao tớ lại có cảm giác cậu lại cao hơn..." Cô biết tính của cậu ấy rất nhiệt tình, vì thế cũng rất tự nhiên mà ôm lấy.
Cậu ấy cười cười buông Khương Dao ra, lúc này mới chú ý tới bên cạnh Khương Dao còn có một nam nhân khuôn mặt mang theo chút lạnh đang nhìn chằm chằm cô
"Khương Dao, vị này là?"
Khương Dao cười kéo ông tay áo của Cố Mục Niên, giới thiệu: "Vị này là ca ca của tớ, Cố Mục Niên. Cố Mục Niên, vị này chính là Mahoney."
Cố Mục Niên cười nhẹ, vươn tay, nói một ngụm tiếng Anh vô cùng tốt làm cho Mahoney nghe đến ngốc .
Cậu ấy cầm tay Cố Mục Niên, dùng tiếng trung giới thiệu về bản thân của mình: "Anh cũng có thể gọi tôi là Hứa Phong, đây là tên gọi tiếng trung của tôi. Anh nói tiếng Anh rất quá tốt.
Ba người đều nở nụ cười.
Lúc lên xe, là Cố Mục Niên đến lái xe, Khương Dao ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Mahoney ngồi ở hàng sau.
Khương Dao liền hỏi cậu ấy muốn ăn cái gì.
"Có nồi lẩu Tứ Xuyên không? Tớ muốn ăn đồ ăn truyền thống ở đây."
"Được." cô quay đầu nói với Cố Mục Niên, "Anh dẫn chúng ta đi một nhà hàng đi? Em không rành về đồ ăn lắm."
"Ừm."
Lúc xe chạy, Mahoney tiếp tục lải nhải nói chuyện cùng Khương Dao , trò chuyện sinh hoạt, trò chuyện công tác, nói đùa, Khương Dao cũng rất nhiệt tình đáp lại Mahoney, khóe miệng đều mang theo nụ cười.
Sự quen thuộc của bọn họ vượt qua sự tưởng tượng của Cố Mục Niên. Trong lòng anh khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Mà Mahoney cũng từ đầu đến cuối đối với Cố Mục Niên ôm một loại tò mò, thường vụng trộm đánh giá anh, lại phát hiện mỗi khi anh nói chuyện với Khương Dao về cái gì đó lúc Khương Dao cười thì anh cũng mang theo tia cười, nhưng lúc anh không cười thì vẻ mặt lạnh như băng .
Khương Dao thì không muốn khiến Cố Mục Niên có cảm giác bị bỏ qua, cũng thường xuyên hỏi anh một vài vấn đề.
Đến chỗ ăn cơm, Cố Mục Niên đi tìm chỗ đậu xe, Khương Dao và Mahoney xuống xe trước. Trời bây giờ đã dần dần chuyển vào cuối mùa thu, vừa xuống xe, gió thổi có chút lạnh a. Nhưng mà áo khoác của cô đã để ở trên xe rồi a .
Một lát sau, Cố Mục Niên đi tới, "Đi thôi."
"Đi một chút đi!" Mahoney kích động ôm Khương Dao bả vai, mang cô đi về phía trước, hành động rất thân mật.
Cô mang vẻ mặt ngạc nhiên, rồi sau đó phản ứng kịp động tác này quá mức thân mật, hơn nữa Cố Mục Niên còn đang ở bên cạnh, cô không muốn khiến cho anh phải hiểu lầm!
Cô đang muốn cùng Mahoney giữ một khoảng cách, lại nghe thấy Cố Mục Niên gọi cô lại: "Dao Dao."
Cô lại càng thêm khiếp sợ, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy kể từ khi cô về nước đến bây giờ .
Anh rất ít khi gọi cô như vậy, cô nhớ rõ số lượng vài lần, khi còn nhỏ lúc anh muốn ở bên cạnh cô, hoặc là lúc cô tức giận thì anh mới gọi cô như vậy.
Mahoney tự động buông lỏng tay ra, cô quay đầu, liền nhìn thấy anh đi đến phía trước mặt cô đem áo khoác cởi ra khoác lên trên người cô, "Đừng bị cảm, gió lớn như vậy."
Giọng điệu của anh ôn nhu như nước.
Khương Dao ngẩn người, "Vậy anh..."
"Anh không sao, đi thôi." Ngay sau đó, anh tự nhiên mà cầm lấy tay cô, dắt cô đi về phía trước.
Toàn bộ hành trình người không phản ứng kịp là Mahoney. Cậu ấy nhìn sắc mặt hồng hồng giống muốn nhỏ ra nước của Khương Dao, cùng với vẻ mặt bình tĩnh của Cố Mục Niên, mới chậm rãi phản ứng kịp.
Cậu ta ngàn dặm xa xôi đi đến Trung Quốc, thế nhưng mà lại đến đây làm bóng đèn ? !
_______
Lời của Tuệ Linh: Chúc các độc giả của Linh có một ngày thất tịch vui vẻ nha moazzz, quả thính của cặp đôi Niên - Dao hôm nay đúng là ngọt muốn sâu răng đậm chất thất tịch a~~ _____
Tuệ Linh said: Bầu trời thất tịch ở chỗ của mình nè, mọi người cùng ngắm với mình nha :v