Chỉ Rung Động Vì Em - Duy Nhất Vì Ngươi Tâm Động

Chương 6: Quan Tâm



Chương 6: Quan tâm.

Edit & Beta: Lady

*Chương này do mình tự đặt tên nhé.

Cố Mục Niên không nói thêm câu gì nữa, đứng lên, đi ra ngoài.

Cả người Giang Dung xụi lơ ở trên ghế, hoàn toàn không có đoán trước được việc này. Boss đã mở miệng, nhất định Quý Ngưng sẽ không được vào Chí Sinh.

Giang Dung đi ra, dựa theo chương trình như cũ mà nói, hai người trở về chờ đợi kết quả phỏng vấn.

Quý Ngưng nhìn thấy sắc mặt của Giang Dung không tốt lắm, đột nhiên cũng cười không nổi.

Lúc nãy Khương Dao nhìn thấy Cố Mục Niên bước ra, nhưng cô lại không dám đi tìm anh, định một mình về nhà.

Nhưng mà cô vừa mới đi vào thang máy, thì nhận được tin nhắn: [ Ở cửa thang máy chờ anh.]

Ồ?

Cô nghe theo lời anh, ba phút sau liền nhìn thấy anh đi ra từ thanh máy dành riêng cho tổng tài.

Anh đi đến trước mặt cô, nói: "Anh đưa em trở về."

"Aida, không cần đâu." Khương Dao vội vàng xua tay: "Anh còn phải làm việc mà."

Vẻ mặt của Cố Mục Niên hơi thu lại, giải thích: "Anh chỉ trùng hợp trở về lấy một số thứ, thuận tiện mà thôi."

Khương Dao sờ sờ đầu, "Vậy được rồi..."

Anh đem cô kéo vào thang máy dành riêng cho anh, đến tầng trệt, hai người đi ra ngoài.

Cố Mục Niên vụng trộm nhìn cô gái nhỏ đang đi ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Em có muốn giải thích với anh một chút hay không, tại sao hôm nay em lại xuất hiện ở nơi này?"

Khương Dao cong môi cười, đôi mắt màu hổ phách hiện lên thủy quang trong trẻo: "Mấy ngày hôm trước
em nộp sơ yếu lý lịch."

"Tại sao không nói trước với anh một tiếng."

"Nói ra thì anh sẽ cho em đi cửa sau sao?"

Anh liếc mắc một cái: "Sẽ không."


"Đã biết là không được, thì em còn nói làm gì."

Cô cong môi cười, Cố Mục Niên cũng không hề tiếp tục đề tài này.

Sau khi lên xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau. Anh đan tay lại, tự nhiên đặt ở trên đùi. Khương Dao cũng không nói lời nào, chỉ im lặng lướt weibo.

Một lát sau, bên tai cô truyền đến giọng nói rõ ràng của anh: "Khương Dao, em nói thật với anh đi."

"Hửm?" Cô ngẩng đầu.

"Tại sao lại tới Chí Sinh." Anh hỏi

"Sao anh lại hỏi như vậy..."

"Anh hiểu em, em sẽ không lựa chọn công ty khác. Bởi vì theo khách quan mà nói, em nhận sự giúp đỡ từ nhà của anh. Nhưng mà anh không nghĩ cái giúp đỡ đó lại trở thành lí do để em báo ơn."

Khương Dao dựa lưng vào ghế, từng câu từng chữ nói: "Anh không hiểu em. Em thích Chí Sinh, lúc phỏng vấn đã nói rất rõ ràng. Em muốn cảm ơn nhà của anh, nhưng mà đây không phải là lý do chủ yếu."

"Vậy em nói một chút đi, cái gì mới là lý do chủ yếu ?"

Cô nhìn về phía anh, đáy mắt mang theo ý cười: "Bởi vì em muốn giúp đỡ anh, chúng ta sẽ cùng nhau đứng lên đỉnh cao của Trung Quốc về ngành sản xuất đá quý. Em biết anh có chí lớn, em cũng có."

--

Hách Bội Bội trở về trước một ngày, tay Khương Dao cũng đã khỏi hoàn toàn, hai người có thể ra ngoài ăn chơi một chút.

Trong tiệm đồ ăn Nhật, Hác Bội Bội đang định rót cho Khương Dao ly rượu gạo, thì bị Khương Dao ngăn cản : "Tớ không uống, sợ một lát nữa lại uống say."

Hách Bội Bội cười nhạo: "Quá vô dụng. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy mà tửu lượng một chút cũng không tiến bộ."

Khương Dao nổi tiếng với biệt danh "Ba ly ngã", tửu lượng cực kỳ kém. Lần đầu tiên trong đời uống say là lúc học trung học, cô bị Cố Mục Niên kéo đi uống rượu, cuối cùng cô say rũ rượi, anh cũng bị ba Cố và mẹ Cố hung hăng dạy dỗ một phen.

Khương Dao lắc đầu:"Tớ không muốn một lát nữa hai người chúng ta đều trở thành ma men."

"Yên tâm, có tớ ở đây đâu, lát nữa tớ sẽ đưa cậu nhà về nhà an toàn."

"Giỏi lắm, say rượu mà còn lái xe không sợ bị bắt sao?"

"A..." Giọng nói của Hách Bội Bội dừng lại một chút, đột nhiên chuyển đề tài: "Đúng rồi, cậu về nước... Lâm Phi Lam có liên lạc với cậu không?"

Khương Dao sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Làm sao có khả năng đó."

Lâm Phi Lam, lúc trung học cô ta là bạn học ngồi cùng bàn với Khương Dao, lúc trước ba người bọn họ vô cùng thân, nhưng mà lúc cô xuất ngoại được một năm, đột nhiên Lâm Phi Lam giảm bớt liên lạc với cô, Khương Dao thường xuyên tìm cô ta nhưng cô ta đều không để ý tới, sau này có một ngày, cô ta nói không muốn làm bạn với Khương Dao nữa, không có nói ra lý do mà lại đem QQ, WeChat, số điện thoại của Khương Dao kéo vào danh sách đen.

Lúc mới biết Khương Dao rất thống khổ, còn muốn đuổi theo hỏi lý do vì sao, nhưng sau này thì cũng đã chết tâm .

Quan hệ của Hách Bội Bội và Khương Dao ngày càng tốt, cô cũng rất tức giận Lâm Phi Lam, cảm thấy không thể hiểu được cô ta, vậy nên cũng không hề để ý đến cô ta, tam giác sắt triệt để sụp đổ.

"Thật ra khoảng thời gian trước, cậu ấy đột nhiên đi tìm tớ, cùng tớ tâm sự một phen, tớ không rõ đến cuối cùng là cậu ấy có ý tứ gì, cho nên thái độ của tớ cũng rất lạnh." Hách Bội Bội nói.

"Từ trước đến giờ cậu ấy chính là người khó hiểu."

"Dao Dao, cậu còn chán ghét cậu ta, đúng không?"

"Không tính là chán ghét, mà chính là trái tim đã băng giá đi. Cho dù cậu ấy có chủ động tìm tớ, tớ cũng sẽ không để ý đến cậu ấy." Cái loại cảm giác này, là giống như tư vị bị phản bội. Tựa như chân tâm phó mặc cho dòng nước cuốn trôi.

"Ừm, dù sao đi nữa thì sau này chúng ta cũng sẽ không có liên quan tới cậu ấy."

Khương Dao cười cười.

Hách Bội Bội còn nói đến chuyện Cố Mục Niên: "Lần trước đi phỏng vấn thế nào? Có gặp Cố Mục Niên không?"

"Vòng phỏng vấn cuối cùng có gặp."

"U a, xem ra là rất quan tâm cậu nha. Nhất định anh ấy sẽ cho cậu vào Chí Sinh, thuận tình thuận lý."

"Cậu còn tự tin hơn cả tớ."

"Mục Ca Ca đối xử với cậu khá tốt. Lúc sơ trung, có lần cậu bị đau bụng ở trường, anh ấy đột nhiên xuất hiện đem cậu đi đến phòng y tế, lúc ấy có rất nhiều bạn học cho rằng anh ấy là bạn trai của cậu."

Khương Dao ho khụ vài tiếng, nhớ lại một màn kia. Lúc ấy trường học mở đại hội thể dục thể thao, cô chạy tám trăm mét xong, bụng bắt đầu đau, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, sau đó Cố Mục Niên lại đột nhiên xuất hiện, đem cô tới phòng y tế.

Cô còn nhớ rõ, lúc ấy anh rất khẩn trương. Đoán chừng cô bị như vậy đã dọa chết anh.

Sau này nghe Cố Mục Niên nói, là anh cùng đi với bạn tới xem các nam sinh khác thi đấu, trùng hợp đụng phải một màn này.

Cô làm sao không biết, anh đối với cô có bao nhiêu sự tốt bụng.

Khương Dao nói: "Nếu tớ có thể đi vào Chí Sinh, vậy thì quá tốt."

Cô cũng muốn vì anh làm chút gì đó.

Ăn xong món Nhật, hai người đều đã uống rượu nên không thể lái xe, nên đành phải gọi xe trở về. Đưa Hác Bội Bội về xong, xe lại chở đến biệt thự Ngự Long.


Cô xuống xe, đi vào trong nhà thì nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen chậm rãi lái vào Cố gia.

Nửa phút sau, Cố Mục Niên từ trên xe bước xuống, dáng người cao ngất, sắc mặt bởi vì bóng đêm mà trở nên u ám.

Khương Dao do dự một chút, đi qua. Cố Mục Niên nhìn thấy cô, ánh mắt có hơi sáng ngời, lập tức cất bước đi qua chỗ cô

"Mới trở về à?" Anh hỏi.

"Tối nay em cùng Bội Bội đi ăn cơm. Anh lại đi xã giao sao?" Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

"Ừm."

Khương Dao ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, mày nhíu lại, "Anh có thể uống ít rượu lại hay không? Uống quá nhiều sẽ có hại cho cơ thể." Cô nhìn sắc mặt anh cũng đã có chút đỏ lên .

Anh cười vài tiếng, tiếng cười thoải mái ở trong màng tai cô nhảy lên, như bị gió lạnh ban đêm thổi bay.

"Anh cười cái gì..."

Con ngươi của anh đặt ở trên gương mặt mịn màng của cô, nhẹ giọng mở miệng: "Em vẫn như trước kia rất thích quản anh."

Cô nghe thấy vậy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ngượng ngùng, "Em, em không phải quản anh, đây là...quan tâm."

Ý cười trên môi anh không có tiêu tán, lại đem bàn tay đặt lên trên đầu cô, xoa xoa vài cái: "Về sau sẽ không uống nhiều như vậy nữa."

Bóng đêm che lấy gương mặt ửng đỏ của cô, cô gật đầu, nói phải về nhà nghỉ ngơi. Anh lại ném cho cô một cái tin tức nặng ký .

"Trước tiên nói cho em biết, em bị Chí Sinh "bắt cóc" rồi."

Cô bỗng chốc xoay đầu lại, đáy mắt còn sáng hơn sao trời.

"Thật sự?!" Cô kích động, "Nhưng mà em còn chưa nhận được thông báo."

"Thông báo chỉ là chuyện sớm hay muộn, anh chỉ ngầm báo trước cho em nói một tiếng." Chạng vạng ngày hôm nay, anh tìm Quách Dục xác nhận tin tức, quả thật sẽ nhận Khương Dao làm nhà thiết kế châu báu.

Cô vui vẻ bắt lấy ống tay áo của anh: "Quá tuyệt vời! Em đi về nghỉ trước đây, ngủ ngon."

Cô nhảy nhót chạy về nhà, anh nhìn bóng dáng của cô, bên môi gợi lên nụ cười.

Anh đi vào biệt thự, nhìn thấy mẹ Cố ngồi ở phòng khách.

Tuyết Mạt cười nhìn anh: "Con trai đã về rồi." Tuyết Mạt là tên của mẹ Cố.

"Sao đã trễ như vậy rồi mà mẹ còn không lên lầu nghỉ ngơi?"

Tuyết Mạt cong môi cười, "Vừa rồi mẹ thấy con và Dao Dao nói chuyện ở cửa."

Sắc mặt Cố Mục Niên chợt tắt: "Trùng hợp gặp nhau mà thôi."

"Dao Dao có thuận lợi tiến Chí Sinh không?" Chuyện này là do mấy ngày hôm trước Cố Mục Niên đã nói cho bà ấy biết.

"Vâng."

"Vậy là tốt rồi. Trong công ty, con phải giúp đỡ con bé một chút. Có thể không quan tâm ra mặt nhưng mà ngầm quan tâm cũng được."

"Vâng"

--

Thứ sáu, quả nhiên Khương Dao nhận được thông báo trúng tuyển, thứ hai tuần sau đến đi làm.

Bởi vì buổi tối chủ nhật quá kích động, dẫn đến mất ngủ nên sáng sớm thứ hai cô đã dậy muộn

Rối loạn, cô đã bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm, vốn định đi taxi cho nhanh lên, nhưng trên đường bị kẹt xe, may mà lúc đến công ty vừa kịp giờ, không đến muộn.

Cô bấm thang máy, lên trên lầu. Lúc nhìn thấy sắc mặt của Giang Dung, cô liền biết tình huống không quá tốt.

"Công ty có quy định, phải tới công ty trước năm phút, mặc dù bây giờ cô đến vừa kịp giờ, nhưng mà cũng tương đương đến muộn." Giang Dung nhìn cô, cảm giác một giây sau là có thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Tuần trước bà ta đem thông tin trúng tuyển nói cho Quý Ngưng, Quý Ngưng ở nhà khóc lóc ầm ĩ mấy ngày, Giang Dung và mẹ Quý Ngưng đều rất xấu hổ. Giờ phút này, bà ta nhìn thấy mặt Khương Dao, thật sự rất tức giận.

"Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe, lần sau tôi sẽ tới sớm một chút."

Giang Dung vốn định đem cô giết gà dọa khỉ, cũng dãy dỗ mấy người nhân viên trong phòng, ai ngờ Cố Mục Niên đột nhiên xuất hiện.

Anh bước đi vững vàng, đi đến trước mặt họ, hỏi: "Có việc gì vậy?"

Giang Dung giải thích: "Khương Dao đến muộn, tôi đã chỉ dạy cô ấy vài câu."

Cố Mục Niên nhìn đồng hồ: "Bây giờ tới mới tính là đến muộn. Sở dĩ công ty định thời gian vào làm trước năm phút là để cho mọi người có thời gian chuẩn bị công việc cho tốt. Sáng nay quả thật rất kẹt xe, bây giờ tôi cũng mới đến."

Thật ra sáng nay, lúc anh đến dưới lầu của công ty, đã nhìn thấy Khương Dao vội vã lên lầu. Cho nên anh đã đoán được nguyên nhân là gì, vậy nên anh cố ý muộn một chút mới đi vào thang máy.


Boss nói lời này, chính là cho thấy, nếu Giang Dung muốn chỉ trách việc đi trễ, chuyện chỉ trách kia hẳn là cũng phải bao gồm Cố Mục Niên.

Giang Dung sợ tới mức xanh mặt làm sao dám nói cái gì nữa.

Cố Mục Niên bình tĩnh quét mắt xem các nhân viên khác, lạnh giọng nói: "Đều làm việc đi, nhìn náo nhiệt cái gì."

Sau khi anh khi rời đi, đầu tiên Giang Dung dẫn Khương Dao đi đến bàn làm việc của cô, "Đem đồ vật sửa sang xong, thì đi xuống lầu đến phòng nhân sự lấy sổ tay công việc. Sáng hôm nay không có gì cả, cô chỉ cần tỉ mỉ đem sổ tay công việc xem qua một lần, lần sau nhớ đến sớm một chút"

"... Vâng."

Mặt Giang Dung không chút thay đổi đi ra ngoài.

Khương Dao sửa sang lại gì đó, thì có một cô gái đi tới.

"Ô, hóa ra em chính là nhân viên mới tới, em rất xinh đẹp." Cô gái nhỏ giọng nói.

Khương Dao ngại ngùng cười.

"Tôi là Dương Nhược, cũng là nhà thiết kế ở đây. Em tên là Khương Dao đúng không?"

"Vâng, chào Dương Nhược." Cô không nghĩ là chị ấy cũng làm chức vị giống cô. Khương Dao lại hỏi: "Dương Nhược cũng vừa tốt nghiệp sao?"

"Nào có, tôi đã ở đây công tác ba năm,già đầu rồi." Dương Nhược nghịch ngợm nói.

"Nhìn qua thì chị đi rất trẻ tuổi."

"Ha ha ~ đúng rồi, chị dẫn em đi tham quan cái tầng này một chút được không?"

Dương Nhược vừa dứt lời, thì thấy bàn bên cạnh của Khương Dao có một người phụ nữ ngẩng đầu lên, nói một câu. Cô đánh gái cô ta chắc cô ta đã hơn hai mươi tuổi, trang điểm rất đẹp, phong cảnh trước áo sơ mi trắng
cũng rất hấp dẫn.

"Dương Nhược, cô rất nhàn rỗi ha, bản thảo cô đã vẽ xong chưa? Cả ngày chỉ nghĩ đến việc nịnh bợ người khác."

Dương Nhược thay đổi sắc mặt, nhưng không dám lớn tiếng phản bác: "Cô nói bậy cái gì chứ, tôi chỉ hoan nghênh người mới mà thôi."

"Phải cần tới cô hoan nghênh sao?." Cô ta nghe Giang Dung nói qua chuyện phỏng vấn ngày hôm đó.

Dương Nhược còn muốn cùng cô ta tranh luận thì bị Khương Dao ngăn cản.

"Không sao đâu, chị đi làm việc trước đi, em cũng muốn đi đến phòng nhân sự một chuyến." Khương Dao nói.

"Vậy được rồi...Giữa trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"

"Vâng"

Khương Dao yên lặng thu xếp đồ vật, không để ý tới cô gái kia. Chờ đến lúc cô thu xếp xong, có một người đàn ông đi tới: "Khương tiểu thư, Cố Tổng mời cô đi đến phòng làm việc một chuyến."

Mời cô đi qua?

Cô đi theo phía sau Tiểu Lý, bị anh ấy dẫn vào văn phòng của Cố Mục Niên. Giờ phút này anh đang cúi đầu làm công việc.

Đầu tiên cô quét mắt nhìn phòng làm việc của anh, không gian rất lớn, trang trí rất xa hoa, thiết kế rất giàu tính nghệ thuật đặc sắc. Nhưng mà trên bàn làm việc lại có một cái cây xương rồng nhỏ nhỏ xinh xinh, đặt nó ở nơi này thì sự thay đổi của không gian có vẻ có chút đột ngột.

Tập trung nhìn vào, đây không phải là năm trước nghỉ hè lúc trở về cô đã mua sao, anh còn giữ sao?!

Năm trước cô mua rất nhiều cây xương rồng nhỏ nhỏ xinh xinh, sau khi kì nghỉ hè kết thúc, trùng hợp anh lại đi tiễn cô, nên cô đã đem cây giao cho anh chăm sóc. Cô cho rằng anh đã đem nó ném ở một góc nào đó trong nhà, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy nó một lần nữa.

Cô đi đến trước bàn làm việc, trực tiếp cầm lên, cẩn thận quan sát, kinh ngạc nói: "Không nghĩ ra anh còn đem nó chăm sóc tốt như vậy, xem qua rất khỏe mạnh."

Tiểu Lý ở bên cạnh nhất thời hóa đá tại chỗ, này này này Khương tiểu thư, cô đang làm gì vậy?! Tại sao cô lại trực tiếp cầm lấy đồ ở trên bàn của Cố Tổng?!

Ánh mắt anh ấy trừng nhỏ, vừa định bảo Khương Dao buông xuống, nhưng anh ấy lại nhìn thấy Cố Mục Niên ngẩng đầu, lạnh nhạt cong môi: "Nếu em muốn chăm sóc nó thì cầm về đi."

Trời ạ? ! ! Đây là tình huống gì chứ!

Vẻ mặt Tiểu Lý ngu ngốc, lại nghe thấy Cố Mục Niên phân phó anh ta: "Cậu đi ra ngoài trước, không có ý kiến của tôi không được cho người khác tiến vào đây quấy rầy."

"Vâng...vâng. Anh ấy lui về phía sau một bước, dưới chân lảo đảo một cái, chọc Cố Mục Niên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh ấy.