Tôi thì chả có ý kiến gì với “đối tượng kết hôn” của mình, còn những người khác thì “đứng ngồi không yên”.
Cha tôi thì khỏi phải nói rồi, hiện giờ ông hẳn đang bận thuyết phục vị Thẩm công tử kia, không biết phải tốn ít nhiều nước bọt, chắc phải mất công hơn nửa tháng ấy nhỉ.
Mẹ tôi cũng chẳng chịu thua, bà cứ bảo tôi xem mấy bức họa vẽ phong tư tót vời của chàng Thám hoa.
Tôi vừa nhìn thì, à ờm, đúng là đẹp mã thiệt, vụ buôn bán này không lỗ.
Trừ cái này ra, mẹ tôi còn cầm một quyển sách nhỏ tới, nói một cách thần bí:
- Nhất Nhất nè, xem sớm học sớm, không hại gì đâu.
Tôi giở ra xem rồi đóng lại ngay.
Sao… sao trắng trợn dữ vậy trời?
Tôi còn ngẫm ra được một điều: hoá ra mấy quyển tiểu thuyết tôi đọc đều là bản đã cắt xén hết cả rồi!!! Hoá ra giữa vợ chồng còn có hoạt động quan trọng vậy cơ đấy!!! Tiệm sách Trường An, trả bản đầy đủ mấy người nợ tôi lại đây!
Thế rồi mấy ngày gần đây tôi với Tuyết Yên nghiên cứu quyển sách nhỏ này tới mất ăn mất ngủ. Nhìn thái độ của mẹ tôi thì Thẩm Tề nhất định sẽ đồng ý. Nếu thật sự phải kết hôn, tôi cũng phải chuẩn bị sớm mới được.
…
Lúc Chu Nguyên Tư tới chơi, tôi suýt chút không kịp cất quyển sách nhỏ bảo bối này đi. Chu Nguyên Tư là cậu bạn nối khố của tôi. Song, mối quan hệ bạn bè của bọn tôi không được hoàn mỹ lắm. Nói đơn giản là bọn tôi xém chút đã tiến tới nói chuyện cưới xin luôn rồi.
Bọn tôi lớn lên bên nhau, mà trai xinh gần gái đẹp thì khó mà không nảy sinh chuyện gì.
Từ nhỏ bọn tôi thường hẹn nhau đi nghe kể chuyện, hát khúc nên sau khi trao đổi tín vật định tình cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ khác là thời gian ở riêng bên nhau nhiều hơn thôi.
Nhưng cuối cùng bọn tôi quyết định dừng lại. Nguyên nhân đơn giản là vì không hợp nhau.
Tuy đã từng rung động, cũng từng tiếp xúc thân mật, nhưng ở chung càng lâu bọn tôi lại càng nhận ra mình không hợp nhau.
Tôi ghét cậu ta quá nghiêm túc, ăn nói cử chỉ đều phải theo khuôn phép. Cậu ta chê tôi quá phóng khoáng, lúc bên nhau tôi toàn vượt khuôn phép.
Còn một nguyên nhân nữa là cậu ta bất đồng chính kiến với cha tôi. Hai người họ gặp nhau là mỉa mai châm chọc. Tôi bị kẹp ở giữa, chẳng biết theo bên nào cho phải.
Vì thế sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bọn tôi quyết định quay lại làm bạn tốt, đối xử với nhau như xưa.
Chu Nguyên Tư là bạn từ hồi để chỏm của tôi, lại là mối tình đầu thuở thiếu niên nên tôi quý cậu bạn tốt này lắm. Tuy là hay tranh luận với nhau nhưng bọn tôi rất có chừng mực, tình bạn cũng bền lâu.
Vốn tưởng Chu Nguyên Tư tới là để buôn dưa lê chuyện Thẩm Tề, nào ngờ mới bước vào nhà cậu ta đã vội nói ngay:
- Vạn Y, không thể gả cho tên Thẩm Tề đó.
Tôi ngắt lời cậu ta:
- Không phải gả cho, là kén rể.
Tôi vừa nói vừa rót chén trà đặt trên bàn cho cậu ta.
Chu Nguyên Tư bị ngắt lời cũng không quạu mà nói tiếp:
- Được rồi, là kén rể. Vậy cũng không thể kén hắn được!
Nói xong mới ngồi xuống nhấp một hớp trà.
- Vì sao?
- Mục đích của hắn bất chính. Hôm qua tôi nhờ người gạ hỏi mới biết hắn muốn dựa hơi nhà họ Vạn để bước lên mây xanh.
Thấy tôi vẫn bình chân như vại, cậu ta lại nói tiếp:
- Hôm qua ở lầu Tương Vân, Thẩm Tề chính miệng nói là "đương nhiên tôi không yêu Vạn cô nương. Chẳng qua thế cục triều đình biến đổi khôn lường, nếu được nhà họ Vạn nâng đỡ thì hẳn sẽ bớt được nhiều phiền toái". Vạn Y, hắn đã nói tới vậy rồi. Rõ ràng là hắn cưới cậu vì hoạn lộ của mình cơ mà!
- Thế thì làm sao?
Tôi không đồng tình với cậu ta.
Chu Nguyên Tư như sắp rách cả da mặt, nói:
- Hắn không thật lòng. Hắn không hề yêu cậu đâu!
- Năm nay là lần đầu tiên Thẩm công tử đi thi. Trước đây chàng cũng chưa từng ra làm quan. Chàng chưa tới kinh thành bao giờ thì sao mà quen biết tôi được? Sao mà phải lòng tôi nhiều năm rồi tới nhà xin cưới được?
Chu Nguyên Tư nghẹn lời:
- Ờ thì…
Tôi nói tiếp:
- Vả lại cha tôi là gian thần, mà được gian thần kén làm con rể thì cũng chả phải người có nhân phẩm thanh cao gì cho cam.
Chu Nguyên Tư bối rối, mặt mày như thể bị tôi bắt nạt. Cậu ta đỏ mặt nói:
- Vạn Y, cậu biết mà, tôi không có ý đó… tôi chỉ nghĩ con gái nên gả cho… kén một người chồng yêu mình thật lòng. Tôi mong cậu được hạnh phúc.
Thấy cậu ta lo lắng cho mình như thế, tôi lên tiếng an ủi:
- Tôi biết mà. Cậu chớ lo cho tôi. Nhà tôi là kén rể. Sau này tôi vẫn ở nhà họ Vạn, chàng không thể bắt nạt tôi được đâu. Hơn nữa sau này con cái cũng theo họ Vạn, tính đi tính lại thì tôi đâu có lỗ.
Tôi sửa sang lại nếp váy, đứng lên nói tiếp:
- Vả lại chàng không yêu tôi. Mà tôi cũng có nói là mình yêu chàng đâu. Chẳng qua là đôi bên thích hợp thì đến với nhau, có cầu thì có cung thôi. Tôi nghiêm túc chung sống với chàng. Nếu hợp thì đôi bên tôn trọng nhau như khách. Vậy đương nhiên là tốt nhất. Nếu không hợp, cứ ly hôn rồi kén chàng rể khác là được. Tôi tin với quyền thế của cha tôi thì chẳng thiếu anh con rể muốn vin cành cao đâu.
Nói đến đây, tôi tựa như nghĩ tới chuyện chọn mấy chàng mắt đẹp lung linh sau khi ly hôn, giọng điệu cũng dịu đi hẳn.
Nhìn dáng vẻ tôi như thế, Chu Nguyên Tư an lòng hơn, nói:
- Cậu nghĩ thông suốt như vậy là tốt nhất. Tình nghĩa chúng ta mãi còn đó. Tôi chính là anh của cậu, có chuyện gì thì cứ tới tìm tôi.
- Ừ.
Trấn an xong xuôi, lại nán ở ngoài vườn hoa nói chuyện đến chiều muộn mới tiễn “ông anh" này về.
Tôi đứng trên cầu đá sau nhà ngẫm nghĩ, coi thái độ thì Thẩm Tề hẳn sẽ đồng ý với hôn sự này. Vậy tôi cũng nên làm gì đó thôi.
Tôi gọi Tuyết Yên tới, dặn:
- Tuyết Yên, em đi hỏi xem thường ngày Thẩm Tề hay lui tới tiệm trà quán rượu nào?
Tuyết Yên có vẻ hưng phấn lắm, nói:
- Dạ được ạ! Em có nên ngụy trang đôi chút không ạ, rồi còn kiếm một bộ đồ nam cho chị mặc nữa.
Phải chăng Tuyết Yên theo tôi lâu, đọc tiểu thuyết nhiều nên bị lậm không nhỉ. Khi không lén lút mặc đồ đàn ông làm gì?
- Không cần, cứ đường hoàng mà hỏi. Biết rồi thì về báo cho chị. Chúng ta viết thiệp hẹn chàng đúng giờ đúng chỗ đó là được.
Tuyết Yên biết mình nghĩ nhiều quá, đỏ mặt đáp lời rồi đi xuống.
“Hiểu biết mục đích thật sự của chàng.”
“Đạt thành nhận thức chung đối với hôn nhân.”
Lấy một trang giấy nữa rồi viết tiếp.
“Sau khi thành hôn sẽ ở nhà họ Vạn.”
“Nếu có con thì con theo họ Vạn.”
“Nếu không hợp thì không thể từ chối giấy ly hôn Vạn Y đưa.”
…
Viết xong mấy mục này, tiếp theo là chờ tin của Tuyết Yên. Lúc này tạm thời chẳng có việc gì nên tôi về phòng đọc tiểu thuyết.
Trùng hợp một chỗ là hôm nay tiểu thuyết tôi đọc kể về chuyện Trần Thế Mỹ bỏ vợ con, cạn tàu ráo máng với người xưa để cưới công chúa. Đọc xong câu chuyện này tôi lại viết thêm vào tờ giấy ban nãy một câu.
“Xác nhận rằng chàng chưa kết hôn.”
Nhưng Trần Thế Mỹ kia cam đoan với công chúa rằng mình chưa vợ chưa con mà. Coi bộ chỉ xác nhận mỗi chỗ của chàng thôi thì không được.
Nghĩ vậy tôi bèn tới thư phòng của cha tôi, nói nỗi băn khoăn của mình với ông.
- Nhất Nhất, cha cũng có nghĩ tới chuyện này. Con yên tâm. Cha đã sai người về quê cậu ta tìm hiểu rồi, mấy ngày nữa sẽ có kết quả thôi.
Cứ vậy tôi rốt cuộc cũng thấy an tâm.
Hôm sau, Tuyết Yên báo cho tôi rằng Thẩm Tề thường đến lầu Tương Vân và gác Thanh Minh. Tôi ngẫm nghĩ, bảo Tuyết Yến thảo thiệp mời hẹn Thẩm Tề giờ Thân* ba ngày sau gặp nhau ở gác Thanh Minh.