Dinh thự Cielo tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “thiên đường” tọa lạc ở khu đất đẹp nhất của vịnh Marina thuộc thành phố biển Cartagena, Colombia là sở hữu của một Việt kiều Colombia họ Cao.
“Cậu chủ, chiến hạm và trực thăng đã được quy động đầy đủ đang chờ chỉ thị của cậu.” Một người đàn ông da ngâm vạm vỡ cung kính cúi đầu nói ở bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi nhà họ Cao.
“Được lắm! Phái thêm người ngày đêm giám sát quanh khu vực đảo thánh Helen. Ngay khi con tàu Nebula của nhà họ Hoàng đi qua, lập tức hành động.” - Cao Thừa Hiên, cháu trai độc nhất nhà họ Cao nhếch môi đắc ý.
“Thuộc hạ sẽ dặn dò cẩn thận. Nhất định có thể bắt cóc được “thiên kim bạc tỉ” của nhà họ Hoàng để tế cho linh hồn của Cao lão gia.” - Người đàn ông da ngâm gương mặt lạnh lùng ánh lên vẻ quyết tâm. Ngọn lửa căm hận nhanh chóng bừng lên, sôi sục trong lòng trên dưới nhà họ Cao.
“Nhưng mà có điều, lần này cậu nhất định đích thân đi bắt người sao? Để thuộc hạ phái vài anh em thân tín đi là được rồi.” - Một người khác đứng bên cạnh cúi đầu nói.
“Không được, chuyện này ta nhất định phải tự ra tay. Cơ hội lần này ngàn năm có một. Ông trời cũng giúp ta báo thù, ta không thể an tâm giao cho kẻ khác.” - Cặu chủ trẻ tuổi nhà họ Cao có gương mặt điển trai nhưng vẻ mặt lúc này lại đằng đằng sát khí, lớn giọng nói.
“Hoàng Thời, năm xưa ngươi hại chết ông nội ta như thế nào, bây giờ ta sẽ bắt đứa cháu bảo bối độc nhất của ông trả giá trăm ngàn lần.” - Cao Thừa Hiên cắn răng cắn lợi nghiền ra từng chữ, nghe qua rất đáng sợ khiến cho ai nấy phải rùng mình.
...
Los Angeles, trong phòng tổng giám đốc của tập đoàn Đoàn Thị, Đoàn Nam Phong ngồi phía sau bàn làm việc. Trên tay anh là tập hồ sơ vừa được chuyển đến sáng nay, bàn tay giở ra từng trang tài liệu không ngừng rung lên. Ánh mắt anh hẹp lại, hai mày lúc nhíu lúc giãn khiến người ngoài nhìn vào không biết anh đang nghĩ gì. Sau khi xem đến trang cuối cùng, Đoàn Nam Phong tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt định thần. Anh xâu chuỗi tất cả những sự việc đã xảy ra trong hai năm qua với Tinh Vân. Thì ra Tinh Vân ở bên cạnh Hoàng Gia Khiêm là vì cô là cháu gái độc nhất của Hoàng Thời - Hoàng lão gia. Mải cho đến hôm nay, khi con tàu sắp rời bến, tin tức này mới được tung ra trước cho các thương nhân là đối tác lâu năm của Hoàng Thiên biết.
Đoàn Nam Phong lấy tay xoa trán, anh nghĩ kiểu gì cũng không thể hình dung nổi Tinh Vân là vị hôn thê hứa hôn từ trước đến giờ của mình. Mối lương duyên mà anh kịch liệt phản đối này lại rơi trúng vào người con gái anh yêu. Duyên phận trên đời mãi mãi là cái lưới muốn thoát cũng không thoát được. Đưa tay nhấn nút gọi về nhà cho quản gia, chưa đầy năm giây sau anh đã có hình chiếc thiệp mời sinh nhật của nhà họ Hoàng gửi đến. Bên trong ba chữ “Hoàng Tinh Vân” mạ vàng sáng chói đập vào mắt anh. Chưa kể tên con tàu là “Nebula”. Phải, chính là Nebula. Đó là tên của Tinh Vân. Mặc dù chỉ là thông tin xác minh lại nhưng vẫn không khỏi khiến Đoàn Nam Phong chấn động. Mọi thứ quá rõ ràng. Bữa tiệc sinh nhật này chính là của nhà họ Hoàng tổ chức cho Tinh Vân. Hoàng lão gia muốn nhân sự kiện này tặng cho cô một món quà lớn đó là con tàu đắt giá Nebula.
Anh đưa tay ấn nút gọi thư ký, lãnh đạm ra lệnh: “Hủy tất cả các cuộc hẹn vào chiều nay và sắp xếp lại lịch nghỉ phép trong mười ngày tới cho tôi.”
Bên ngoài, thư ký cung kính gật đầu, lễ phép dạ vâng. Sau khi anh cúp máy thì khóe môi liền kéo ra một đường cong tà mị. Trong lòng anh cũng đặc biệt hưng phấn khi nghĩ đến mười ngày tới trên con tàu của nhà họ Hoàng.
“Tinh Vân, em còn muốn chạy trốn hay sao? Tôi nhất định phải dùng hôn ước này ép em đồng ý lấy tôi.” - Đoàn Nam Phong nghĩ ngợi một lúc. Trong đầu liền vẽ ra kế hoạch “cướp người”. Bất kể anh trả ra cái giá gì cũng nhất định bắt nhà họ Hoàng thực hiện hôn ước.
Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong liền thấy lòng mình lâng lâng, anh đứng dậy cầm áo khoát và bước ra khỏi văn phòng rộng lớn, một đường lái xe về nhà. Khi chiếc xe hơi thể thao vừa dừng lại trong sân thì quản gia đã đứng chờ ở cửa lễ phép nói lại tình hình trong nhà: “Thưa cậu, phu nhân và lão phu nhân hôm nay vừa bay đến Chicago. Nghe nói là đi dự tiệc sinh nhật của cháu gái Hoàng lão gia. Cậu chủ nhỏ vẫn ở trên phòng, chắc là đang nghỉ trưa.”
Đoàn Nam Phong gật đầu với quản gia ra hiệu đã nghe được, rồi băng qua phòng khách rộng lớn đi thẳng lên phòng của con trai. Cậu bé hai tuổi rưỡi có đôi môi chúm chím đang nằm cuộn người ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ. Đôi má cậu ửng hồng, đôi mi dài đôi lúc khẽ rung động, mái tóc nâu nhạt bồng bềnh xoăn xoăn nhìn qua vô cùng đáng yêu khiến Đoàn Nam Phong không kiềm được mà hôn lên má con. Tinh Nhật từ nhỏ đã sống xa mẹ nên để bù đắp phần thiếu hụt này, anh đã dốc lòng dốc sức yêu thương cậu luôn cả phần của Tinh Vân. Dù Tinh Vân nhiều năm nay vẫn muốn bắt lại đứa con nhưng anh nhất định sẽ không để con trai mình thiếu hụt tình cảm. Nhiều năm vừa làm cha vừa làm mẹ khiến anh hiểu được giá trị của gia đình và trách nhiệm to lớn của ba mẹ đối với con cái. Cho nên dù là vì Tinh Nhật hay vì tình cảm nồng nàn trong lòng anh đối với Tinh Vân thì anh cũng nhất định bắt Tinh Vân về nhà. Cho dù phải dùng cách gì, kể cả giao dịch thì anh cũng nhất định làm cho Tinh Vân là của anh và chỉ có thể là của anh.
...
Phía nhà họ Lâm đã sớm sắp xếp đến Chicago nhưng Lâm Thiên Vũ vẫn không thấy xuất hiện. Lâm Chấn Thiên ba anh nóng lòng đến mức gọi liên tục cho trợ lý của anh nhưng kết quả vẫn là không tìm được. Ba anh thừa hiểu, Lâm Thiên Vũ là con ngựa không dây cho nên không sao quản nổi anh. Anh đã muốn trốn thì dù là ba mẹ anh ra mặt, anh cũng không nể tình. Trong phòng khách rộng lớn sang trọng của biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Chấn Thiên đi đi lại lại sốt ruột không nói nên lời chỉ có thể lấy tiếng thở dài khỏa lấp. Bà Sofia -vợ ông thấy vậy liền lên tiếng: “Hay chúng ta đi trước đi, để trễ giờ thì còn ra thể thống gì? Có thể Thiên Vũ bận chuyện sẽ đến sau.”
Lâm Chấn Thiên bất lực thở dài: “Anh đã đích thân đến văn phòng ở “The Heaven” để nói chuyện với nó. Không ngờ nó vẫn không nể mặt. Thật là tức chết mà. Nếu từ nhỏ em không chiều chuộng nó thì nó đã không ngang tàng hống hách, muốn làm gì thì làm như vậy.”
Bà Sofia thở dài, gương mặt xinh đẹp phút chốc rũ buồn, bất mãn kháng nghị: “Ngày Thiên Vũ còn nhỏ, anh mới là người thương nó nhất. Nó thích cưỡi ngựa, anh mua cả trang trại cho nó. Nó thích xe hơi anh mua luôn công ty xe hơi cho nó. Lớn đến giờ thì nó lại thích súng, anh cũng không ngại cho nó tiền đem đốt vào chuyện chế tạo vũ khí. Không biết là ai cưng chiều nó sinh hư.”
Lâm Chấn Thiên xua tay, dùng giọng lười tranh cãi đáp lại: “Được rồi, được rồi. Thiên Vũ là con trai lớn của chúng ta. Chiều chuộng nó một chút có mất mác gì đâu. Anh chỉ mong nó cưới vợ sinh con cho anh là được rồi.”
Bà Sofia lại thở dài: “Trên Thế Giới này có biết bao thiên kim nhà giàu, sao anh cứ nhất định muốn qua lại với Hoàng Thiên. Em thấy cô cháu gái này nếu có tính tình của Hoàng lão gia hay của Hoàng Kim Minh thì cũng đều đáng sợ.”
Nhấp ngụm trà thơm rồi tựa lưng vào sofa, bà Sofia lại càm ràm: “Ai không biết Hoàng Thời ông ta tính tình bá đạo, hô mưa gọi gió. Chỉ cần chuyện ông ta thấy đúng thì có sai cũng bị nói thành đúng. Chưa kể Hoàng Kim Minh con gái ông ta, tính tình tiểu thư đỏng đảnh, thích đi gây sự với người khác lại còn hay ra vẻ. Em nói thật, em không tin cô cháu gái này không có tí nào gen di truyền của hai người họ. Cho nên, em cũng không mặn mà. Có lẽ Thiên Vũ cũng nghĩ như vậy nên nó mới trốn tránh.”
Lâm Chấn Thiên nghe xong liền lắc đầu: “Thiên Kim tiểu thư ai không đỏng đảnh. Nếu có chắc chỉ có em là tốt nhất. Còn về phần vì sao anh chọn Hoàng Thiên làm đối tượng thông gia thì đó là câu chuyện dài. Thứ nhất nhà đấy không có con trai, cháu trai. Dù có Hoàng Gia khiêm chống đỡ nhưng xét cho cùng vẫn là “máu đặc hơn nước”. Thứ hai là tốc độ tăng trưởng kinh tế hai năm gần đây của Hoàng Thiên thật đáng nể phục. Hoàng Gia Khiêm quả thật là một nhân tài hiếm có. Hoàng Kim Minh cũng đã quay lại. Trong tương lai họ sẽ thu tóm nhiều tập đoàn hơn nữa lập nên một đế chế hùng mạnh. Những thiên kim nhà khác làm sao sánh bằng “thiên kim bạc tỉ” của Hoàng Thiên đây? Em nên nhìn xa trông rộng đến tồn vong của gia đình mình về sau.”
Bà Sofia lắc đầu chán nản nói: “Ai không có mộng đế vương. Ai lại không muốn gia tộc mình trở thành gia tộc hùng mạnh nhất nhưng nếu đổi lại mà chịu đựng con dâu có tính tình như Hoàng lão gia thì chi bằng em cho Thiên Vũ lấy người khác.”
Lâm Chấn Thiên nghe xong liền phản đối, nhưng ông vẫn không dùng giọng gay gắt với vợ. Mặc dù hai người họ là hôn nhân sắp đặt nhưng sống lâu ngày thành quen. Từ lúc nào ông đã rất yêu thương vợ mình: “Kìa em, chúng ta vẫn chưa gặp mặt cháu gái nhà họ Hoàng. Em đã vội kết luận rồi. Để sau chuyến này rồi hãy tính tiếp. Được không?”
Bà Sofia miễn cưỡng xách giỏ đứng lên kéo vali đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Anh mà còn ở đây thở ngắn than dài thì sẽ muộn giờ đi xem mắt con dâu tương lai đó.”
Lâm Chấn Thiên cười xoà, ông đứng lên khoác tay bà cùng nhau đi ra cửa. Ánh nắng ngày hè chiếu rọi vào những khóm hoa hồng trong vườn càng làm khuếch đại hương thơm dịu nhẹ lan vào không khí tạo ra cảm giác thư thái dễ chịu. Đôi vợ chồng trung niên tình tứ đi cạnh nhau khiến cho người ngoài nhìn vô ngưỡng mộ bội phần.
.........
Xin chào các bạn, thành thật xin lỗi các bạn vì thời gian qua mình đã vắng bóng trên Mangatoon và tất cả các trang khác. Bởi vì Hạc Giấy phải chuyển chỗ ở cho nên nhiều việc lu bu, vừa lau chùi nhà cửa, sắp xếp đồ đạc, mua đồ nội thất, lắp lại internet,... cũng đủ khiến mình muốn xỉu rồi.
Nhưng giờ mọi thứ đã ổn định lại, mặc dù còn một đợt nội thất nữa sẽ chuyển về vào cuối tuần này và cần mình sắp xếp lao động khổ sai (T_T) nhưng Hạc Giấy vẫn ráng và tranh thủ quay lại gặp các bạn sớm nhất có thể đây. Các bạn đừng buồn nha và thông cảm cho Hạc Giấy nhé.
Mình biết là đọc truyện mà chờ lâu thì tức anh ách í (chỉ muốn tới cắn tác giả:-D). Bởi vì trước khi là một tác giả thì bản thân mình cũng là một độc giả nên tâm trạng của các bạn mình có thể hiểu được. Một lần nữa thành thật xin lỗi các tình yêu nhiều lắm á. Từ giờ truyện sẽ ra đều đều, chương nọ nối chương kia, bộ nọ nối bộ kia ha. Mong các bạn vẫn luôn ủng hộ những câu chuyện của Hạc Giấy nha. Yêu các bạn rất nhiều!