Người đàn ông nhìn thấy bóng dáng luống cuống của cô, mỉm cười rồi xoa xoa đầu. Mái tóc đen như than bị anh vò đến rối, nhưng vẫn không khiến cái vẻ đẹp trai đó giảm bớt, ngược lại gương mặt lại càng thêm tà đạo.
Ring ring\~
Chuông điện thoại vang lên, anh nhìn vào màn hình, cho tay vào túi quần rồi chậm rãi đi đến ban công, đóng cửa để không gây ảnh hưởng đến người nào đó ở trong nhà, ấn nghe rồi lạnh giọng:
" Việc gì?".
Chỉ nghe thấy âm thanh thống khổ của đối phương ở đầu dây bên kia:
" Trưởng. Phòng!!! Anh thực sự không đi làm vào hôm nay sao? Giám đốc rất tức giận, ông ấy từ sáng đến giờ đang chửi ầm lên, đòi sa thải anh đấy!!!".
Anh tuỳ hứng tựa lưng vào lan can, nhìn ngó xung quanh căn nhà:
" Sa thải?".
" Giám đốc nói anh tuỳ hứng như thế dù có là con của ông thì cũng không thể nào dung túng, phải làm theo luật của công ty. Anh làm ơn đừng có mang phiền phức về cho tôi có được hay không!!!!!!".
" Ngày mai tôi sẽ nghỉ đấy, phiền cậu giúp tôi xin phép nhé!".
Nói xong anh không để cho đối phương có cơ hội lên tiếng, cúp máy thật nhanh.
Tuy không nghe thấy đầu dây bên kia đang làm gì nhưng có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương đang thét toáng lên, vì khung cảnh này thực sự quen thuộc.
Tối đó, Vương Nhất Hạo ngủ ở sofa, vì đã quen trên chiếc giường êm ái cho nên anh hoàn toàn không thể vào giấc dù chiếc sofa đó cực kỳ êm ái.
Đến sáng khi Tô Gia Hân thức giấc đi ngang qua phòng khách liền thấy anh đang nằm dưới thảm lông trải sàn, có chút hốt hoảng, cô chạy đến rồi lay lay anh vài cái:
" N,,, này... anh... anh tỉnh lại đi...".
Chàng trai bắt lấy cổ tay cô, gương mặt có chút khó chịu vì vẫn chưa tỉnh ngủ, chân mày nhíu chặt, đôi mắt khép lại, giọng nói trầm khàn đặc vang lên:
" Chiếm dụng phòng ngủ rồi, còn không muốn cho tôi ngủ nữa. Tô Gia Hân, cậu đúng là quá đáng".
" Tôi... tôi tưởng anh... anh... anh ngất xỉu...".
Vẻ mặt cô lo lắng nhìn thẳng vào khiến cho anh đang khó chịu vì thức cả đêm cũng phải hạ nhiệt, bỏ tay cô ra rồi hắng giọng:
" Ừm, tôi chưa già yếu đến mức ngất xỉu vì không được ngủ trên giường đâu".
" Dù có khoẻ thì nguy cơ ngất cũng rất cao mà!".
" Vậy thì đêm nay tôi ngủ trên giường nhé?" - Anh mặt dày mà lên tiếng, gương mặt cực kỳ gian xảo nhìn vào cô.
Tô Gia Hân suy nghĩ rồi gật gật đầu lên tiếng:
" Việc nên làm mà, anh cho tôi ở lại đây đã là có ân lắm rồi, anh cứ ngủ trên giường, tôi sẽ ngủ ở sofa".
"........" - Vương Nhất Hạo nhìn cô bằng nửa con mắt, gãi gãi đầu rồi dùng tay búng lên trán cô.
" Á!" - Tô Gia Hân đau đớn ôm trán rồi thét lên một cái, cô khá là hiền lành nên cũng cam chịu không mắng mỏ gì.
Chàng trai đứng lên, giọng nói bực dọc lẩm nhẩm:
" Hừ, đúng là đầu đất, không hiểu phong tình".
Tô Gia Hân xoa xoa cái trán, thực sự chẳng hiểu sao anh lại như thế, rõ ràng lúc nãy trông rất vui vẻ, bây giờ thì lại tức giận. Đúng là hỉ nộ vô thường.
Anh đi vào trong phòng tắm, đứng trước cửa làm ra gương mặt dè chừng rồi nói:
" Đừng có mà lén nhìn trong lúc tôi tắm".
" Tôi nhìn anh làm gì?" - Tô Gia Hân nhíu mày bày ra gương mặt khó hiểu rồi lên tiếng.
".......".
Lại một lần nữa, anh khó chịu cau mày rồi đóng sầm cửa lại.
Cô gãi gãi đầu:
" Gì nữa đây, cái người này đúng là kỳ lạ mà".
Vương Nhất Hạo ngồi ở bên trong phòng tắm, vò đầu. Anh thực sự muốn gào thét thật to, cái đứa con gái ngốc nghếch này, sao anh lại có thể thích cô được chứ?!
Tô Gia Hân ngồi ở sofa, anh từ phòng tắm bước ra không lâu sau đó, nhìn cô rồi nói:
" Tắm rửa rồi vệ sinh cá nhân đi, cả người cậu bốc lên một mùi còn chua hơn cả giấm".
Cô đưa tay lên ngửi ngửi, cúi đầu rồi lại lén nhìn cậu:
" Cũng... không tới mức độ đó... hơn nữa, tôi không có quần áo... để thay".
Anh nhìn cô, lười biếng lên tiếng:
" Vệ sinh cá nhân rồi ra đây ăn sáng".
Nói xong liền đi vào bếp, chắc hẳn là nấu ăn.
Tô Gia Hân đi vào phòng tắm, sạch sẽ đến bất ngờ nha. Vốn cứ nghĩ đàn ông sẽ vừa bộn nhưng sao anh lại ngăn nắp như vậy? Ở lavabo có một chiếc bàn chải mới toanh đặt ở trên cái cốc cũng mới không kém, chắc là cho cô rồi nhỉ.