Hừ! Cái cô gái này biết một mà không biết hai, đúng là Kim Ngưu keo kiệt, nhưng khi đã dính vào conditinhyeu thì dù có tiêu cả gia tài cho người mình thích cũng không cảm thấy hối tiếc.
Vương Nhất Hạo bực dọc ngồi ở sofa nhìn vào bếp, lẩm nhẩm:
" Đúng là vô tâm vô phế".
Tối đó, anh chuẩn bị xong mọi thứ liền ngồi ở phòng khách đợi cô. Tính ra cũng đã được hơn 2 tuần cô ở lại đây rồi, vết thương cũng đã ổn hơn.
Trong hơn 2 tuần này, anh luôn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra, theo như kết quả của bác sĩ thì có vẻ như cô lúc bây giờ ngoài việc không nhớ được ai là ai thì trí nhớ lại chỉ như thời đi học, dường như có điều gì đó khiến cô không thể quên đi được.
Việc cô bị mất trí, anh vẫn chưa tìm hiểu được nguyên nhân.
Chẳng lẽ... phải đi gặp cái tên lang băm kia để hỏi sao?
Thực tình anh không muốn dây dưa với cái tên gian manh đó, nhưng có lẽ phải sắp xếp một ngày để hỏi cho ra lẽ, vì anh ta là người có mặt lúc Tô Gia Hân gặp nạn.
Dạo này anh không thể gặp được bởi vì công việc được giao quá nhiều đi, sau đó còn phải về nhà để cùng cô ăn cơm tối, đâu có thời gian rãnh gặp cái tên lang băm kia?
Còn đang bực dọc vì chuyện gặp Lê Nhân hôm trước thì cô gái từ trong phòng bước ra ngoài, cô mặc áo thun và quần jean, anh còn đang không biết cô sẽ mặc gì để đi chơi cùng anh thì tắt hứng.
" Cậu đùa tôi đấy à?".
Tô Gia Hân khó hiểu nhìn anh, chớp chớp mắt:
" Tôi đã làm gì đâu chứ?".
" Váy áo trong tủ nhiều như thế tại sao không mặc mà lại mặc áo thun quần jean? Cậu đi sinh hoạt ngoại khoá hay đang đi nhận lớp Đại Học?".
Cô gãi gãi đầu:
" Đồ tôi mặc thường ngày chỉ có thế này thôi, không có váy, nhưng mà thế này đẹp mà, thoải mái, dễ chịu".
Từ khi cô chuyển đến nơi này, anh chỉ mua vật dụng cần thiết, cô cũng chưa từng rời khỏi, nếu có thì cũng chỉ là cùng anh đến siêu thị mua thức ăn, Vương Nhất Hạo cứ nghĩ cô là con gái thì ít nhất cũng phải có vài chiếc váy xinh xắn trong tủ đồ, thật sự không ngờ đồ thường ngày của cô còn bần hơn cả cháu gái vừa mới dậy thì của anh.
Vương chủ nợ đưa tay lên xoa xoa trán, cô gái đứng đó không xa quan tâm hỏi:
" Anh đau đầu sao? Vậy hôm nay nghỉ ngơi ở nhà nhé".
Anh đưa tay ra trước mặt ý bảo cô ngừng nói, tiếp theo đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho ai đó, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia oán thán:
" Trưởng. Phòng\~ anh định xin nghỉ làm vào ngày mai nữa có đúng không hả? Không có được đâu à nghen, tôi xin anh đấy, làm ơn đừng có nghỉ nữa, hãy có trách nhiệm với công việc đi!!!".
Giọng đối phương ai oán và vô cùng thống khổ, anh không thể nghe thêm lọt tai, mất kiên nhẫn mà doạ nạt:
" Đủ chưa?".
" Đủ rồi" - Đối phương câm nín.
" Đặt lịch hẹn với cô chủ là 15 phút sau tôi sẽ đến tiệm của cô ấy".
" Vâng".
Nghe được câu trả lời hài lòng, anh tắt máy rồi đứng lên tự nhiên nắm lấy tay cô kéo ra khỏi nhà.
" Đi thôi".
" Hả? Vậy là vẫn đi sao?".
Vương Nhất Hạo nhíu mày lườm cô một cái, Tô Gia Hân có chút lo lắng xoay đi nơi khác né tránh, anh cho tay vào túi quần, gương mặt vẫn nghênh ngang.
" Đi thôi".
" À, ừm".
Vương Nhất Hạo lái xe, cô ngồi ghế lái phụ, đúng 15 phút sau họ dừng lại trước một cửa hàng quần áo khá sang trọng, lúc Tô Gia Hân đang ngẩng ra thì anh liền lên tiếng:
" Xuống xe".
Tô Gia hân bẽn lẽn mở cửa xe rồi bước xuống, cô quan sát cửa hàng, còn chàng trai thì vẫn bộ dạng tự cao đó, anh bước đến, cô kéo lấy tay áo rồi thì thầm:
" Đến đây làm gì vậy?".
Vương Nhất Hạo không thích nói thẳng, vẫn cứ vòng vo:
" Mua tặng người yêu".
" Ừm, vậy anh vào trong xem đi, tôi ngồi ngoài xe là được".
"...........".
Anh lườm cô, lại lườm cô!
Cô có làm cái gì đâu chứ? Hôm nay lườm nhiều rồi mà vẫn chưa chán ư?
Chàng trai nắm lấy cổ tay cô rồi kéo vào bên trong, rất không hài lòng vì cô cứ nghĩ chuyện không đâu.
" Tôi nhiều tiền thế này, lỡ đâu có người nổi lòng tham muốn cướp cả tiền tài lẫn sắc đẹp thì phải làm sao?".
Anh nói xong liền nhìn cô một cái, hất mặt:
" Vừa hay cậu đang thiếu nợ, theo sau làm bảo vệ cho tôi đi".