Vì Vương Nhất Hạo không ép buộc cô phải tham gia tiệc tùng nên Tô Gia Hân cũng an tâm phần nào, dù trong lòng co mọt chút hụt hẫng.
Cứ nghĩ anh sẽ tìm cách gây khó dễ cho cô.
Tên đó vốn là người nhỏ nhen, sao lại chịu bỏ qua cho cô dễ dngf như thế?
Nhìn dòng người trên đường, Tô Gia Hân có chút ngưỡng mộ những cặp đôi đang vui vẻ nói cười, cô đi bộ đến trạm xe buýt, ngồi ở đó đợi chuyến xe về nhà.
Cô gái nhỏ an tĩnh ngồi trên ghế quan sát, bầu trời đêm đầy sao, những toà nhà cao chọc trời, từng dòng xe vội vã cô đều nhìn một lúc lâu.
Cuộc sống của cô đối với những người thích các bữa tiệc tùng thâu đêm suốt sáng mà nói chính là một điều tẻ nhạt và buồn chán, vô vị đến mức chẳng có lấy một màu sắc rực rỡ.
Nhưng Tô Gia Hân lại tận hưởng, cô thích ngắm nhìn thế giới rồi tự đắm chìm vào cảm xúc của bản thân.
Giờ đây chắc mọi người đang cùng nhau cười nói vui vẻ.
Gương mặt cô cúi xuống, trên môi lộ ra nụ cười nhạt nhoà, có chút chua chát mà suy nghĩ về hình bóng của chàng trai.
Anh là người hoạt bát, từ xưa đã thế rồi, dù là ai đi chăng nữa thì khi tiếp xúc với anh cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Vương Nhất Hạo giống như ánh mặt trời chiếu sáng rạng ngời, chỉ cần đi đến đâu, vạn vật đều sẽ vây lấy.
Cô khác với anh, Tô Gia Hân nhận thấy bản thân cô giống một tảng rêu nhỏ, tuy cần mặt trời để trao đổi chất nhưng nếu như bị ánh sáng chiếu vào ngày qua ngày thì bản thân sẽ không thể chống cự được.
Chung quy mà nói, rêu thích nơi có bóng râm.
Những nơi ảm đạm, u tối thích hợp với cô hơn.
Trái ngược hoàn toàn với anh.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn đượm buồn chẳng biết nhìn thấy điều gì mà loé lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ duy trì trong một giây phút ngắn ngủi, liền trở về trạng thái ban đầu.
Tô gia Hân ngồi ở trạm xe buýt, vốn dĩ cứ tưởng xe sẽ đến đón, nhưng dừng trước mắt cô lại chính là chiếc xe thể thao quen thuộc.
Người ngồi trong xe càng khiến cho cô nhớ mãi không quên.
Vương Nhất Hạo mở cửa đi xuống, dáng người cao ráo cùng với gương mặt trời sinh cao ngạo nhưng lại điển trai của anh thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tô Gia Hân cúi đầu muốn trốn tránh, nhưng cô biết bản thân không thoát được.
Cúi đầu nhìn chằm chằm nền đất, đến khi một mũi giày da đắt tiền lọt vào trong tầm mắt, cô mới biết bản thân không thể thoát khỏi.
Hít một hơi sâu, cô gái liếm liếm môi rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, chọt dạ lên tiếng:
" Sao cậu... lại ở đây?".
" Không thì sao? Tôi nên ở nơi nào?".
"...........".
Hẹn mọi người trong phòng đi chơi, thì phải đi với mọi người lúc này mới đúng.
Tô Gia hân thầm nghĩ, nhưng không dám nói.
Vương Nhất Hạo nghênh mặt, dáng vẻ hiện tại khác hoàn toàn so với ban sáng khi ở cùng đồng nghiệp.
Quả nhiên khi ở với cô, anh không thể hoà nhã được.
" Hôm nay không có tiền, hẹn khi khác mới đi".
".........".
Người như anh mà thiếu tiền sao?
Tô Gia Hân ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại xoay đi.
Thôi mặc kệ, đây là việc của anh, cô quan tâm làm gì.
Vương Nhất Hạo biết cô đang nghĩ gì, hất mặt, ánh mắt chăm chú nhìn cô:
" Tiền cho ai kia mượn cả rồi, có khả năng bị khất, nên nếu đồng nghiệp có trách thì cũng trách cái người vô nhân tính kia".
Tô Gia Hân biết cái người anh nói là ai, nhưng nói cô vô nhân tính thì có phải quá đáng rồi không?
Cô gái nhỏ xoắn xoắn bàn tay vào nhau, cố biện minh:
" Tớ không có nói sẽ khất nợ".
" Vậy thì tại sao lại chạy trốn?".
" Không phải trốn" - Cô gái nhỏ giải thích, lại nhận lấy sự không đồng tình của anh.
Dọn đồ ra khỏi nhà, chỉ để lại một mảnh giấy ghi chú, còn bảo không phải trốn. Lừa gạt.
Vương Nhất Hạo xoay lưng rời đi, cô cứ nghĩ là việc này kết thúc rồi, ai ngờ anh tiến đến chiếc xe của mình rồi mở cửa ghế phụ, to giọng:
" Đến đây".
Tô Gia Hân muốn từ chối, nhưng cái nhìn của mọi người xung quanh khiến cho cô sợ lại chuốc thêm phiền toái, lưỡng lự rồi đứng lên đi vào trong xe.
Vương kỳ đà hài lòng đóng cửa, sau đó cũng ngồi vào trong, phóng xe rời đi.
Anh tập trung nhìn đường phía trước, lười biếng mà nói:
" Thức thời đấy, nếu cậu không vào thì có khi tôi sẽ nắm lấy cổ chân của cậu rồi ném vào xe".