Cô đâu còn cách nào khác ngoài việc để anh lái xe đưa mình về.
Thực ra Vương Nhất Hạo rất tốt bụng, còn cho cô thêm một sự lựa chọn, nếu không muốn được đưa về thì có thể ở nhà anh ngủ một đêm.
Cô gái nhỏ tròn xoe đôi mắt, rất nhanh chóng từ chối việc ở lại.
Trên đường cả hai người chẳng ai lên tiếng, không khí tuy không căng thẳng đến mức giết người nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Đến một con đường sáng đèn, chiếc xe dừng lại.
Tô Gia Hân từ trong xe bước ra, đồng thời anh cũng vậy.
Cô hơi cúi người, nhẹ nhàng nói:
" Cảm ơn cậu".
Anh đưa một túi gì đó khá to cho cô, nhàn nhạt lên tiếng:
" Vào trong ngủ đi, đói thì ăn".
Tô Gia Hân nhận lấy, cô biết nếu như từ chối thì anh lại cau có rồi bắt đầu khẩu nghiệp.
Vương Nhất Hạo hất mặt, khuôn miệng kiêu ngạo nhếch lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô như thể đang nói: 'biết điều là tốt'.
Cô gái nhận lấy rồi vào nhà, anh đứng đó một lúc, đến khi cánh cửa khép lại vẫn chưa thể làm anh rời đi.
Vương Nhất Hạo đứng tựa người vào chiếc xe, quan sát ngôi nhà.
Chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng an ninh khá tốt, đã tối muộn nhưng không có ai tụ tập, đường đến công ty cũng gần, khác xa hoàn toàn những căn trọ cô thuê trước đó.
Trong lòng anh yên tâm phần nào, lái xe rời đi.
Tô Gia Hân ở trong nhà mở cái túi anh đã đưa cho, là cà ri và gà hầm. Cô gái nhỏ chợt nhớ đến đoạn ký ức năm cấp 3, lớp 12.
Khi đó cô phải đi làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi, một ngày đang làm thì vô tình gặp anh, cô cứ nghĩ anh sẽ báo cáo việc này lên giám hiệu, trong lòng sợ muốn chết đi được, ai ngờ sang vài ngày sau anh đến, trên tay cầm theo một hộp gà hầm sâm, bảo là ăn không hết nhưng cha mẹ cứ ép, ném lên bàn rồi chạy mất.
Liên tiếp những ngày sau, lần nào rãnh rỗi anh sẽ đến, hầu như chẳng bao giờ đi tay không.
Nếu như có, thì cũng sẽ mua một đống thứ ở cửa hàng rồi bảo cô ăn đi.
Tô Gia Hân nếm một muỗng canh gà, mỉm cười.
Hương vị hệt như khi xưa khiến cho lòng cô dân lên cảm giác ấm áp, đồng thời suy nghĩ mãi tại sao hương vị lại giống nhau đến thế. Có lẽ anh đã học theo công thức của người khi xưa nấu món này.
Cô ngồi trong phòng, ăn hết bát canh ấm nóng.
Mãi về sau, Tô Gia Hân mới biết được, khi xưa những món anh đem đến đều là do anh làm.
Cậu thiếu niên khi xưa cao ngạo nhưng lại vụng về, vậy mà lại tỉ mỉ cẩn thận hơn bao giờ hết khi thái rau, dao cắt trúng vào ngón tay, cậu nhíu mày, than thở nhẹ nhưng sau đó liền lấy băng cá nhân dán vào vết thương rồi tiếp tục quá trình nấu ăn đòi hỏi sự kiên nhẫn.
Tô Gia Hân thỉnh thoảng sẽ tặng lại cho cậu vài cái bánh, nước ép và khen ngợi.
Nghe thấy những lời đó, vết thương dù có đau cũng nhanh chóng không còn cảm giác. Cậu thiếu niên khi xưa bây giờ đã trưởng thành, nhưng khi nhớ lại, khoé môi không tự chủ được mà cong lên.
Bên trong chiếc xe sang trọng, phản chiếu qua gương chiếu hậu là gương mặt tuấn tú của anh, so với nụ cười cao ngạo coi trời bằng vung thường ngày thì nụ cười này của anh đặc biệt dịu dàng.
Nhưng tiếp sau đó liền rơi vào trầm tư.
Cô đã khôi phục trí nhớ, liệu anh có nên hỏi 9 năm trước đó tại sao cô không đến nơi đã hẹn?
Một suy nghĩ loé lên trong thoáng chốc, lát sau anh lắc lắc đầu.
Khó khăn lắm mới có thể nói chuyện bình thường với cô, nếu anh hỏi lại thì với tính cách việc gì cũng giữ trong lòng của cô có cho anh một đáp án anh muốn?
Hay sau đó lại trở nên ngượng ngùng?
Anh muốn biết khi xưa xảy ra việc gì, nhưng anh càng muốn được ở bên cạnh cô hơn.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc rồi lẫn vào dòng xe tấp nập.
____________
Sáng hôm sau, Tô Gia Hân đến công ty làm việc như thường lệ.
Cuộc sống của cô vốn chẳn có gì đặc biệt, nhưng hôm nay lại vì một người mà trở nên ấm áp.
Phòng làm việc buổi sáng sớm yên ắng, cô gái nhỏ là người đến sớm nhất, cơ mà hôm nay phải nhường lại vị trí này cho anh rồi.
Vương Nhất Hạo đứng ở cửa sổ, thưởng thức ly cafe, nhìn thấy anh, tim cô như lỡ mất một nhịp.