Ngày hôm đó, trời nắng đẹp, buổi chiều hoàng hôn lặng mang theo màu sắc ửng đỏ hệt như một thiếu nữ đang ngại ngùng, anh chở cô về trên chiếc xế hộp màu đen, cô ngồi ở ghế phụ, giận anh.
Vương Nhất Hạo vừa lái xe, vừa cười trêu cô gái nhỏ:
" Có gì đâu mà lại dỗi thế kia?".
"Không có gì á? Anh nói với phòng làm việc rằng anh là nguyên nhân khiến em phải nghỉ việc là có ý gì?".
Nhưng dáng vẻ của cô hệt như một con mèo đang xù lông, chẳng có một chút gì đe doạ được anh.
" Vương Nhất Hạo, mặt anh sao lại dày thế này?".
" Trời sinh đã như thế, hay em liếm mỗi ngày để giúp nó mỏng đi nhé\~".
"..........".
Chiếc xe chạy trên đường, cô gái ngồi bên trong không thèm để tâm đến anh nữa, vì bực dọc mà không thèm nhìn ra ngoài đường, khoanh tay trước ngực, cúi cúi đầu. Đến khi chiếc xe dừng lại trước căn chung cư thì cô mới phat hiện ra.
Tô Gia Hân không thèm đợi anh mở cửa xe, trực tiếp tháo dây an toàn rồi phóng xuống, bực dọc:
" Em bắt taxi về nhà".
Người đàn ông khoái trá cười cười rồi đuổi theo phía sau:
" Lên nhà uống nước thôi rồi hẳn về, anh cũng đã làm gì đâu mà em sợ thế?".
" Đợi làm gì thì muộn rồi còn đâu!!!".
Tô Gia Hân không thèm xoay đầu nhìn anh, chỉ muốn bước ra khỏi garẩ, không nhìn thấy anh thì càng tốt.
Đừng có nghĩ cô làm quá mọi chuyện lên, anh và cô làm chung văn phòng, anh nói thế kia thì mọi người sẽ cười nhạo cô mất.
Mỗi lần nghỉ ở nhà xong và đến công ty là y như rằng sẽ bị chọc ghẹo, tên khốn kiếp nhà anh!!!
Vương Nhất Hạo nắm lấy cổ tay của cô, nhưng Tô Gia Hân vẫn cứ bước đi.
Tình cảnh chính là nữ đang dắt nam đi theo phía sau, kịch bản ngôn tình hơi sai sai nhưng ai nhìn vào cũng thấy đáng yêu chết mất...
Ờm, chỉ có Lý Tiểu Xuyên đang đứng ngay cửa sổ của căn hộ nhìn xuống với vẻ mặt không thể khinh thường hơn.
Người đàn ông nắm tay cô, vừa mới đó anh còn đi theo sau cô hệt như một con vịt mới nở đang đi theo mẹ, thì giây sau đã trở thành anh sánh vai với cô đi trên đường.
Tô Gia Hân trưng ra gương mặt hậm hực khó ở, nhưng cũng không vùng tay ra.
Anh nhìn cô, không nhịn được mà bẹo má, còn cô thì vẫn cứ trừng mắt nhíu mày, hệt như đang ngầm cảnh cáo:
- Liệu cái hồn.
Đúng là khi yêu chẳng ai bình thường, cả hai người nắm tay đi một vòng quanh chung cư rồi mới vào nhà, Tô Gia Hân thở hổn hển ngồi ở sofa, trong khi anh vào nhà bếp rồi lấy ra một cốc nước lạnh.
Vương Nhất Hạo đưa cho cô, lại cười:
" Em thở dốc thế kia, có ai vào lại nghĩ anh làm gì em đấy".
Cô giật lấy cốc nước từ tay anh, uống cạn, sau đó đứng lên có ý muốn bước ra khỏi nhà.
Anh kéo cô lại, từ phía sau lưng ôm lấy rồi bắt đầu giở trò vô lại:
" Đi đâu?".
" Đi về".
" Dọn đến ở với anh đi, anh giúp em làm việc nhà".
" Bình thường đó là việc anh phải làm mà".
"........." - Anh nhếch một bên chân mày, xem ra cô gái của anh tuy không giỏi hoá học nhưng đầu óc vẫn còn nhạy lắm.
" Anh nấu cơm cho em, ngày ba bữa, đưa rước tận nơi, về đêm cũng sẽ tận tâm phục vụ\~".
" Có quỷ mới thèm".
Cô mang giày cao góc vào, anh đứng ở bên cạnh, dựa một bên người vào tường, không ngăn cản nhưng vẫn ra sức thuyết phục:
" Em hãy suy nghĩ thêm đi, anh làm được nhiều việc lắm. Thông minh lanh lợi, học một hiểu mười".
Cô nhìn anh, gương mặt không biểu cảm:
" Thí dụ".
" Hưm\~" - Anh đưa tay lên xoa xoa cằm, xấu xa nhìn cô rồi chạy đến ôm lấy eo thon in xuống một nụ hôn kiểu Pháp.
Lưỡi anh chui vào trong, tay chân cũng không an phận luồng vào lớp áo sơ mi trắng của cô gái, tìm kiếm đồi núi tuyết trắng rồi nhào nặn.
Tô Gia Hân nhéo nhéo hông anh, lại càng khiến anh trở nên càn rở, bế cô lền rồi đi vào trong phòng ngủ.
" Anh... anh nói chuyện nghiêm túc xem nào. Em bảo anh thí dụ, thí dụ đó!!!".
Vương Nhất Hạo nhếch khoé môi:
" Anh lanh lợi thế còn gì? Học một hiểu mười, hôn một cái liền trèo lên giường".