" Anh không thể giống như chồng của Lý Tiểu Xuyên, ở bên cạnh bảo vệ cô ấy suốt thanh xuân, khiến em phải sống vất vả một phần cũng là do anh quá cao ngạo. Anh không muốn em phải chịu bất cứ tổn thương và uỷ khuất nào nữa, Hân, gả cho anh nhé".
Tô Gia Hân không ngờ được anh sẽ cầu hôn mình, lại là nơi đông người thế này.
Mà mọi người dường như đã biết trước được điều này, khi cô quan sát xung quanh chỉ thấy ai ai cũng đều đứng thành một vòng tròn lớn, vây hãm hai người ở trong.
Có người quay phim, có người chiếu đèn, có người lại hô hào mong cô đồng ý.
Vương Nhất Hạo không để tâm đến đám đông phấn khích, anh chỉ quan tâm đến mỗi mình cô.
Từ trong bó hoa đỏ rực, anh lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh dương, không nói cũng biết bên trong chứa thứ gì.
Chiếc hộp mở ra, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh xuất hiện. Vương Nhất Hạo nhìn cô, hỏi thêm lần nữ:
" Em có muốn ở bên anh cả đời không?".
Một chất giọng trầm ấm và dịu dàng, không chút đe doạ, khiến cho cô cảm thấy bản thân được nâng niu vô cùng.
Tô Gia Hân nhìn chiếc nhẫn lấp la lấp lánh hệt như vì sao trên bầu trời đang được đặt trên bó hoa hồng đỏ rực, ánh mắt của cô lại đặt lên người anh, chỉ thấy người đàn ông trong quá khứ rõ ràng rất ngượng ngùng và bài xích những hành động lãng mạn nay lại không ngần ngại, bất chấp cả thể diện mà làm ra việc anh từng thề có chết cũng không làm, cô bật cười.
Nét mặt Vương Nhất Hạo tuy có hơi ngượng nhưng cũng không vì thế mà hối thúc cô.
Nhiều người đã phát trực tiếp cảnh này lên điện thoại, vô tình ba mẹ anh cũng đang xem.
Vương Chính vỗ vỗ đùi, khó chịu ra mặt:
" Đúng là dốt đặc, chẳng hiểu lãng mạn là gì cả. Muốn cầu hôn thì sao lúc nãy ở đây không bảo ba mày chỉ cho vài chiêu hả con? Sao mà ngâu ngục thế không biết!!!".
Ông nói xong chỉ nghe thấy tiếng cười của Lục Liên Liên đang ngồi bên cạnh:
" Nó như thế là khá rồi đấy. Nhớ năm xưa có người đứng trước mặt em ngay cả thở cũng quên mất, còn chê bai thằng nhóc nhà mình".
"..........".
Tô Gia Hân mỉm cười nhìn anh, nghĩ ngợi rồi hỏi:
" Chúng ta chỉ vừa mới hẹn hò thôi, như thế này có phải là hơi gấp gáp không?".
" Đúng là nếu xem xét ở khía cạnh này thì anh có hơi nóng vội, nhưng... nếu nghĩ đến 9 năm yêu đơn phương thì khoảng bây giờ mới cầu hôn có hơi trễ".
" Lời anh nói cũng đúng, vậy thì em miễn cưỡng đồng ý".
Vương Nhất Hạo cười, lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay của cô, bó hoa hồng to lớn ấy anh ôm lấy chứ không đưa cho cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu rồi nói:
" Hoa nặng, anh cầm giúp em".
Tô Gia Hân nhìn anh, đôi mắt của cô đặc biệt sáng lấp lánh, khiễng chân chủ động hôn lên môi anh.
màn cầu hôn này được phát trực tiếp, ai ai cũng đều xem được.
Lý Tiểu Xuyên ngồi trên sofa, cầm điện thoại, chết lặng.
Tuy đang có thai nhưng Tô Gia Hân vẫn đến công ty làm việc, mãi đến khi bầu được hơn 6 tháng, cô mới nghỉ ở nhà.
Vương Nhất Hạo vẫn đi làm, nhưng khi cô đã mang thai được tháng thứ 8, anh liền nghỉ việc. Ba anh đặc biệt vui, con trai nghỉ ở nhà chăm sóc con dâu, nghỉ việc ở công ty đối thủ thì sao không vui cho được.
Mùa đông đến, trong căn hộ nào đó, người đàn ông mặc áo thun đơn giản đang đung đưa chiếc nôi xinh xắn, bên trong là thiên thần nhỏ đang ngủ say.
Đúng, con gái của anh và cô đã bình an chào đời.
Con bé được mẹ đặt tên là Vương Ngọc Châu, gương mặt giống hệt anh, nhưng tính tình có vẻ điềm đạm giống mẹ.
Cô gái sau khi sinh xong cơ thể vẫn còn yếu nhược, vậy nên anh nghỉ ở nhà chăm sóc.
Không biết là do chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vẫn còn hay là do anh quá cưng chiều cô vợ bảo bối cùng với cục cưng mới sinh mà phải tự mình chăm sóc thì mới chịu.
Nhìn anh hằng ngày đều mệt mỏi, trong lòng Tô Gia Hân có chút xót xa.
Râu anh mọc lúng phúng, thời gian cạo cũng chẳng có vì phải pha sữa, thay tã, tắm rửa cho con, còn nấu ăn rồi chăm sóc cô. Vẻ đẹp trai... đểu cán thương hiệu cũng dần mất đi rồi.
Tô Gia Hân vuốt ve mặt anh, hôn hôn vài cái:
" Chồng vất vả rồi, anh muốn em làm gì cho anh không?".
Vương Nhất Hạo nhìn cô, cười dịu dàng:
" 4 tháng sau là sang xuân rồi, tổ chức lễ kết hôn là vừa đẹp".
"............".
Lại chơi cô, dùng khổ nhục kế khiến cho cô mủi lòng, sau đó lừa bà đây lên xe hoa. Nhưng đã hứa rồi thì phải giữ lời thôi, ai bảo số mệnh của cô dính với anh cơ chứ.
4 tháng sau, người đàn ông đứng ở trong lễ đường, ăn mặc bảnh bao với tuxedo màu trắng. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái đang mặc lễ phục cô dâu lộng lẫy.
9 năm trước anh bỏ lỡ cô, nhưng ông trời thương xót để họ có thể ở bên nhau. Lần này, đã nắm lấy tay, thì sẽ không bao giờ buông nữa.
Người đàn ông vén khăn voan che mặt của cô gái, in lên môi một nụ hôn rồi nhìn cô bằng ánh mắt tình ý ngập tràn, mỉm cười rồi nói: