Chẳng hiểu thế nào mà ta và Ngụy Kiêu lại bắt đầu yêu nhau.
Tên ngốc này ban đầu còn thờ ơ dửng dưng với ta, sau này lại đổi thành ta thường xuyên phải che đôi môi bị hôn đến sưng lên và không ngừng mắng hắn.
Ây da... Nhớ lại mấy chuyện này khiến ta chỉ biết nằm trên giường thở dài.
Hồi ức luôn đẹp đẽ như thế đấy.
Một sinh viên xuyên đến dị thế như ta, cứ ngỡ mình là nữ chính, nào ngờ vừa mới yêu đương mà nửa kia đã chẳng rõ sống chết nữa rồi.
Khó khăn quá đi.
Ta lại trằn trọc không yên.
"Cốc cốc cốc..."
Bên ngoài thình lình vang lên tiếng gõ cửa.
Là tiếng gõ mang theo tiết tấu và quy luật.
Mấy gã sai vặt hay thị vệ sẽ không gõ cửa như vậy đâu.
Ta lên tiếng, "Ai đấy..."
Nhưng vì quá căng thẳng, hơn nữa cổ họng đang khô nên giọng nói của ta cứ như vịt kêu quang quác vậy.
Tiếng gõ cửa chợt ngưng lại, người bên ngoài im lặng hồi lâu rồi đáp, "Là ta."
Cmn!
Đầu óc căng thẳng quá độ nên tai cứ ong ong, thế là ta nghe ra giọng của Nhiếp Chính Vương.
Lão già Nhiếp Chính Vương tự đến tìm ta, chẳng lẽ tới hưng sư vấn tội à?
Ta lập tức lăn xuống giường, vội vàng đi mở cửa cho gã, sau đó nằm rạp xuống đất ôm chân gã khóc than, "Nhiếp Chính Vương Điện hạ! Thiếp bị oan, thiếp thật sự không tư thông với ngươi ta mà!"
Người nọ cứng đờ cả người, một lúc sau mới bất đắc dĩ trả lời ta, "Nhiêu Nhiêu, là ta."
Hả? Là Ngụy Kiêu.
Ta vội vàng tóm lấy y phục của hắn để bò dậy, sau đó lo lắng kiểm tra xem trên người hắn có thương tích nào hay không, "Kiêu ca ca, chàng không sao chứ? Nhiếp Chính Vương không làm gì chàng chứ?"
Ngụy Kiêu xoa đầu ta rồi ôm ngang eo ta, nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, "Không sao cả, ta giải thích với ngài ấy rồi, ngài ấy cũng không biết chuyện giữa chúng ta."
Ta tựa đầu vào ngực hắn, ấp úng nói, "Nhưng ai cũng bảo Nhiếp Chính Vương tâm cơ lắm, mọi việc đều trong lòng bàn tay của lão... Chuyện hai ta rõ ràng như vậy, lão đâu thể không biết..."
Ở một góc độ mà ta chẳng nhìn thấy, Ngụy Kiêu cười khẽ, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn ta vừa lưu luyến vừa dịu dàng, "Không sao đâu, đừng đoán mò nữa."
"Thật sự là không sao chứ?"
Ta chau mày, suy nghĩ cứ trôi đi xa, "Tất cả mọi người đều nói Nhiếp Chính Vương thông minh lắm... Ơ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai à? Hay là trí thông minh của Nhiếp Chính Vương đột nhiên giảm mạnh? Uầy, không phải là lão cố ý làm thế để bắt tại trận hai chúng ta đấy chứ?
"Ngoan nào, thật sự không sao hết, tin ta đi."
Vậy thì tốt.
Thật ra ta rất tin tưởng vào Ngụy Kiêu.
Ta vừa chọc vào cơ bụng của hắn vừa nở cười ngờ nghệch, "Chàng không sao là tốt rồi, Kiêu ca ca, ta gom được mấy lượng bạc, chờ lão già Nhiếp Chính Vương chết rồi thì hai ta bỏ trốn nhé?"
Trong mắt Ngụy Kiêu thoáng qua ý cười rất nhạt, hắn mỉm cười trả lời ta, "Được."
Tốt quá.
Ta chợt lật người đè Ngụy Kiêu xuống giường, "Hôn ta."
Ta rất thích hôn hắn.
Nhưng nụ hôn lúc này đây là để trút bỏ mọi tâm tư mà ta chẳng thể thốt ra bằng lời.
Vừa hôn, ta vừa chọc vào cơ bụng của hắn.
Ngụy Kiêu bất đắc dĩ bắt lấy tay ta rồi ôm chặt ta vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng quậy nữa, Nhiêu Nhiêu, nàng thức cả đêm làm vành mắt đen quá rồi này, mau nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn cởi áo ngoài ra giúp ta, sau đó còn đắp chăn cho ta nữa.
"Ngủ đi."
Lồng ngực của Ngụy Kiêu không những ấm áp mà còn mang theo mùi Long diên hương thơm ngát.
Mí mắt của ta nặng trĩu, rồi ta dần chìm vào giấc ngủ sâu tự bao giờ.