Kỳ Chấn Đông vừa bước vào ký túc xá, Chung Phong ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng mở cửa liền thò đầu ra hỏi: "Sao giờ mới về vậy anh bạn?"
“Ngày mai tôi bắt đầu làm việc ca sáng liên tục, nên sáng nay tôi không muốn ngủ mà muốn đi loanh quanh một chút”, Kỳ Chấn Đông liếc mắt nhìn Chung Phong, tự hỏi tại sao tên này bình thường ngủ trưa như chết mà bây giờ vẫn có tâm trạng nói chuyện?
"Khi tôi đi ăn trưa trở về, tôi thấy có hai cô gái đến tìm anh đấy, nhưng mà anh không có ở nhà. Tôi nghĩ anh đang đi ăn trưa nên tôi mở cửa và để họ đợi trong phòng của anh, nhưng họ đã rời đi ngay sau đó. Hình như một người trong số họ có sắc mặt không được tốt, như thể đã có chuyện gì đó xảy ra vậy”, Chung Phong nói với vẻ hiếu kì, rồi nhìn về phía căn phòng nơi Kỳ Chấn Đông và Vương Cường ở.
"Chà, khéo làm sao, bình thường buổi sáng tôi luôn ngủ ở ký túc xá, hơn một tháng cũng không có người tới tìm, hôm nay tôi không ngủ ở ký túc xá thì lại có người tới tìm, mà còn rời đi ngay nữa chứ. Mà lúc họ rời đi có nhắn lại cho tôi cái gì không?”, Kỳ Chấn Đông nhăn nhở nói.
Chung Phong suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không có, hai cô gái xinh đẹp tới hôm nay tôi đều chưa từng gặp qua".
"Vậy à, được rồi, cảm ơn anh Chung Phong, anh mau ngủ trưa đi!", Kỳ Chấn Đông bình tĩnh nói.
“Họ mới rời đi có mười phút, anh không định ra ngoài nhìn thử một chút sao?”, Chung Phong ân cần nhắc nhở.
"Mới đi hơn mười phút sao? Nãy giờ tôi không nhìn thấy bạn học hay bạn bè của mình trêи đường về đây. Tôi thậm chí còn không biết ai đã đến tìm tôi, nên thôi bỏ đi", Kỳ Chấn Đông rầu rầu nói. Nếu không phải vì muốn trả lại đồ mà đi ăn ở tiệm mì, không biết chừng về sớm mười phút là gặp được rồi.
Những năm này là thời kỳ mở rộng quy mô của Nam Yên, với một số lượng lớn nhân viên mới được tuyển dụng. Do thiếu nhà ở, các nhân viên mới được tuyển dụng đã sống trong ký túc xá bên ngoài công ty trong hơn một năm, đầu năm nay mới bố trí cho họ sống trong ký túc xá nội bộ của công ty. Ký túc xá của họ được bố trí sau khi bốc thăm đồng nghiệp sống chung, bạn bè của đồng nghiệp có rất nhiều người chưa gặp mặt bao giờ, nên nếu như có người đến tìm thì bạn cùng phòng cũng chỉ có thể tiếp đãi đôi câu.
"Anh thử suy nghĩ xem họ là ai? Cả hai đều ở độ tuổi đôi mươi, cao khoảng một mét sáu, và trông cả hai đều rất xinh đẹp. Ha ha, có một người đẹp để tóc dài và đeo kính, tôi nghĩ rằng quan hệ của cô ấy với anh không phải quan hệ bình thường", Chung Phong vui vẻ nhắc nhở lần nữa rồi đóng cửa ngủ trưa.
"Quan hệ với mình không bình thường sao? Lê Huệ Trân và Trần Tuyết Phi thì Chung Phong cũng đã gặp mặt mấy lần rồi, nên chắc không phải hai người họ. Hơn nữa, quan hệ giữa hai người này và mình cũng có chút bối rối, không phải bạn bè, không phải đồng nghiệp, cũng không phải người yêu. Đồng nghiệp nữ trong công ty chắc cũng sẽ không đến tìm mình, mà nếu là đồng nghiệp trong công ty thì Chung Phong chắc sẽ biết. Kỳ Lâm thì cũng không thể nào, nếu là con bé thì sẽ ngồi đợi mình trở về. Còn có ai khác có quan hệ với mình nhỉ? Lưu Tinh, Tô Mẫn, Trương Huệ Sắc…”, Kỳ Chấn Đông vừa ngẫm nghĩ vừa mở cửa phòng mình.
Trong phòng không có ai, cửa sổ dựa vào bức tường bên ngoài đã mở nhưng vẫn còn hơi ngột ngạt. Kỳ Chấn Đông cau mày nhìn bàn làm việc của mình, không có lời nhắn mới nào được viết trêи giấy nhắn.
Nhìn xung quanh, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ chiếc giường của Vương Cường. Quay đầu nhìn thoáng qua vị trí giường của mình, nó vẫn ngay ngắn như lúc anh rời đi chiều hôm qua. Ngày hôm qua, vì để loại bỏ bằng chứng có thể còn sót lại trong cuộc nói chuyện với Lão Kỳ nên anh đã thu dọn mọi thứ một cách kỹ càng.
Thật là kỳ quái, cũng có thể là người ta đến tìm nhà trọ hay làm gì đấy... Chà, không phải là kẻ trộm chứ? Trong này cũng không có gì để trộm, nhưng cẩn thận vẫn hơn, cũng nên đi kiểm tra một chút. Lúc trước nghe nói có nhà trọ nào đó đã xảy ra tình huống tương tự, có người lợi dụng việc trong nội bộ nhà trọ mọi người không quen thuộc lẫn nhau, liền giả mạo làm bạn bè ở lại nhà trọ trộm đồ.
Thật ra ở đây cũng không có đồ đạc gì đáng giá, cũng giống như ký túc xá của trường đại học, đồ đạc cá nhân của mọi người đều được cất trong rương. Nhìn xuống giường của mình, Kỳ Chấn Đông ngây người ra cười.
Thảo nào mấy cô gái đó đến rồi đi ngay mà không ngồi lại thêm một lúc. Có lẽ Vương Cường với bạn gái đã quần nhau ba trăm hiệp trời long đất lở ở đây. Xong chuyện rồi thì rời đi vội vàng như vậy, chăn bông trêи giường vứt lộn xộn, chưa kể một chiếc quần màu đen của phụ nữ còn bị ném qua gầm giường của người khác mà không ai nhớ nhặt lên, biến người ta thành vật tế thần, oan không cách nào tả nổi.
Kỳ Chấn Đông bực mình dùng chân móc cái thứ màu đen ra khỏi gầm giường, rồi đá vào gầm giường của Vương Cường ở phía đối diện. Tệ thật, đôi nam nữ này đúng là không quan tâm đến cảm xúc của người khác, vật này mà có thể ném lung tung như vậy sao?
Thật là, hai người đẹp vô danh kia cũng vậy, sớm không đến muộn không đến mà lại lựa ngay ngày hôm nay để đến. Mà khi đến cũng không nên nhìn xuống gầm giường của người khác chứ, đó không phải là một nơi đẹp đẽ gì, bộ không hiểu sao? Nếu ngày hôm qua không dọn dẹp thì ở dưới đó còn có những đôi tất hôi hám, giày dép nặng mùi và quần áo bẩn thỉu. Phen này thì toang rồi, toang thật rồi, hình ảnh của bản thân đã tan nát hết cả rồi. Cái chính là bản thân còn chẳng biết tìm ai để mà giải thích, tiếng oan này xem như là tròng hết cả vào người.
Không được, khi kiếm được một khoản tiền thì mình sẽ tìm nhà để dọn ra ngoài, dù là nhà thuê hay nhà mua thì cũng không phải sống chen chúc khổ sở như thế này nữa.
Bốn người đàn ông đều đã đến tuổi bàn chuyện cưới xin, Chung Phong thì vẫn chưa có mục tiêu rõ ràng, còn Vương Cường và Dương Thời Bân đều đã có bạn gái nên thường xuyên đưa họ về ký túc xá.
Bạn gái của Dương Thời Bân là bạn cùng lớp ở trường đại học của anh ta và cũng làm việc ở thành phố Điền Trung. Cô này đến đây thường xuyên nhất nên mọi người rất quen thuộc với chuyện đó, nhưng mà cô này cũng khá kín đáo nên không bao giờ qua đêm trong ký túc xá.
Còn bạn gái mới của Vương Cường thì không biết làm cái gì mà mỗi lần chỉ cần không có Kỳ Chấn Đông ở ký túc xá là lại đến ở. Việc cứ chen chúc nhau một phòng thật bất tiện cho mọi người và nhiều khi cũng rất ngại.
Về phương diện tình cảm thì Kỳ Chấn Đông khá bị động. Hồi đại học anh cũng có một đoạn tình cảm mập mờ không rõ ràng với Lê Huệ Trân, nhưng lại chưa bao giờ tỏ tình. Lê Huệ Trân đi làm sớm hơn một năm, mối quan hệ của cô ấy với anh rất thân thiết, mà xung quanh cô ấy có rất nhiều vệ tinh vây quanh, nên có lẽ cô ấy vẫn còn đang lựa chọn. Thông qua sự giới thiệu của bà mối, anh cũng có qua lại mấy lần với Trần Tuyết Phi, một giáo viên cấp hai, nhưng cũng không rõ đây chỉ là bạn bình thường hay là người yêu.
Chẳng trách nụ cười của Chung Phong lại tà giáo như vậy, tên này vốn rất cảnh giác, nếu người đến không phải là người đẹp thì anh ta nhất định sẽ không cho vào. Người đến rồi lại đi, sau đó anh ta nhất định sẽ đi vào kiểm tra qua một lượt, chắc là đã phát hiện ra thứ ở dưới gầm giường nên mới quyết định bỏ qua giấc ngủ trưa mà nhắc nhở đồng nghiệp. Chung Phong này đúng là một người anh em tốt.
Hai cô gái trước đó không gọi điện thoại hẹn trước lại chủ động tới ký túc xá tìm, một trong số họ lúc rời đi sắc mặt còn không được tốt, có lẽ vì quan tâm đến cái quần phụ nữ ở dưới gầm giường, như vậy thì mối quan hệ giữa cô ấy và chủ phòng có thể là gì được nữa đây?
Kỳ Chấn Đông cũng khó hiểu, mấy lần bốc đồng muốn mở cửa xông ra ngoài tìm, nhưng không biết tìm ai thì phải tìm bằng cách nào đây? Ngay cả khi tìm thấy thì anh nên nói gì, rồi nên giải thích như thế nào? Cũng không thể nắm lấy tay con gái nhà người ta rồi trưng ra nét mặt đáng thương nói: "Tôi không biết chiếc quần phụ nữ ở dưới giường của tôi là từ đâu mà ra. Tôi chính là một người đàn ông trong trắng, chưa bao giờ dụ dỗ phụ nữ lên giường".
Hay là gọi Vương Cường và bạn gái của anh ta lại, sau đó đến gặp cô gái kia để giải thích những gì đã xảy ra, để chứng minh mình vô tội?
Nếu là bạn thì bạn có tin không? Chuyện này mà có thể chắc? Mất hết cả mặt mũi! Chuyện này đã định là phải ngậm đắng nuốt cay giả câm giả điếc chịu trận mà thôi. Kỳ Chấn Đông cười khổ, chỉ có thể chán nản bỏ qua chuyện này.
Thôi bỏ đi, trời sắp mưa rồi, đã đi rồi thì thôi! Dù sao cũng không biết hai người đó là ai, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, không duyên không phận.
Cả đêm không ngủ, buồn ngủ lắm rồi, giờ phải đi ngủ!