Nha đầu chết tiệt kia, phát cáu trước mặt anh, coi là tùy tiện xin lỗi một cái bồi cái khuôn mặt tươi cười liền có thể vượt qua?
Nếu hắn dễ đối phó như vậy thì làm sao có biệt danh "Diêm Vương Gia"
Dám bảo anh cút, dám mắng anh, dám ném khăn mặt của anh, Mục Thiên Dã đã bao giờ chịu qua sự tức giận như này bao giờ, nếu không phải cô là nữ nhân, xem anh có xé cô thành từng mảnh nhỏ không. . .
Mục Thiên Dã tức giận cắn môi của Ninh Tiểu Phi, bá đạo mà làm càn, nụ hôn này cứ như sự trừng phạt tuyệt đối.
Môi của cô rất nhanh đã bị anh cắn tới bật máu, Mục Thiên Dã cuồng bạo mà hôn, Ninh Tiểu Phi cơ hồ không thở nổi, lồng ngực phập phồng từng đợt, đầu óc quay cuồng vì thiếu dưỡng khí.
Cái cằm bị anh kéo tới căn bản không có cách nào tránh thoát, Ninh Tiểu Phi chỉ có thể đưa tay lên đi đẩy lồng ngực cùng bả vai của anh ra, thế nhưng thân thể nam nhân cường tráng như núi, hoàn toàn không phải sức lực nho nhỏ của cô có thể chống lại.
Thật vất vả, cô mới đẩy được mặt anh ra.
Sự giãy dụa của Ninh Tiểu Phi lại càng kích thích dục vọng chinh phục trong lòng Mục Thiên Dã, tiến lên một bước, anh dùng sức đẩy cô lại trên cánh cửa, lại lần nữa tiến đến hôn xuống, Ninh Tiểu Phi quay mặt đi, nụ hôn của Mục Thiên Dã liền rơi xuống một bên cổ cô.
Mục Thiên Dã không tự chủ cắn vào da thịt non mềm của cô, Ninh Tiểu Phi đau đớn hét lên.
Mục Thiên Dã ngẩng đầu lên từ cổ cô, lời nói tự như sắt đá.
Thở hào hển từ cần cổ của nàng ngửa mặt lên, nam nhân chữ chữ như sắt.
"Chỉ một lần này, lần sau không có ngoại lệ!"
Ninh Tiểu Phi thở gấp, đôi môi phấn nộn sưng đỏ, lại trở nên có phần kiều diễm.
"Em. . . Em không dám!"
Giãy dụa nãy giờ, khăn tắm nguyên bản lỏng lẻo từ trên vai tuột xuống tới vòng eo thon thả của Ninh Tiểu Phi, bả vai mảnh khảnh cùng với bộ ngực đầy đặn đều đã bại lộ ra trước mặt Mục Thiên Dã.
Mái tóc ướt nhẹp dính lộn xộn trên da thịt trắng mịn, trên người còn có vết tích anh lưu lại lúc trước, như cánh hoa hồng nở rộ trên da thịt của Ninh Tiểu Phi. . . Dáng vẻ kiều diễm đáng yêu kia, thật là khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Mục Thiên Dã lại một trận xao động, hô hấp đã trở nên nặng nề, cơ thể theo bản năng sinh ra phản ứng, vô thức tiến tới gần cô.
Cảm nhận được khí tức của anh thay đổi, Ninh Tiểu Phi lo lắng thận trọng dò xét, cảm giác được dị vật trên đùi, lập tức một trận tê cả da đầu.
"Anh. . . Anh muốn làm gì?"
Nam nhân đôi mắt như lửa, thanh âm trầm thấp.
"Giúp em làm tròn nghĩ vụ của người vợ"
Ninh Tiểu Phi lập tức miệng lưỡi đắng chát, "Nhưng. . . thế nhưng là, em. . . Em còn đang bà dì đến!"
"Vậy liền bằng cách thức khác!"
Cách thức khác? !
Cách thức gì?
Ninh Tiểu Phi còn đang suy nghĩ miên man, nam nhân đã kéo tay cô kéo xuống, cảm giác giữa ngón tay bỏng rát, Ninh Tiểu Phi trong đầu bỗng trống rỗng.
Anh, anh, anh!
. . .
. . .
Thời gian chậm như ốc sên kéo xe.
Hơn nửa giờ sau, đây là nửa giờ dài đằng đẵng nhất trong hai mươi năm Ninh Tiểu Phi từng sống.
Đến khi hết thảy kết thúc, thời điểm Mục Thiên Dã đứng thẳng người trước mặt mặt cô, ninh Tiểu Phi cả người còn ngây ngốc dán ở trên cánh cửa, hô hấp dồn dập, hai gò má ửng hồng.
Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước xối xuống cơ thể, Mục Thiên Dã quay sang đem tất cả biểu cảm của Ninh Tiểu Phi thu lại trong mắt, không giải thích được anh lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nha đầu thối, sẽ không bị anh khi dễ đến ngốc rồi chứ?
"Cùng nhau tắm?"
Nghe được thanh âm của Mục Thiên Dã, Ninh Tiểu Phi lúc này mới hồi phục lại tinh thần.