Chiếm Hữu Em

Chương 1: Kiếp trước



“Ư... a... anh tha cho tôi đi...”

“Không tha... tôi sẽ làm đến khi nào em lớn bụng thì thôi.”

Ngụy Ngôn Diễm bị hắn làm từ phía sau, khuôn mặt cô lúc này lã chã toàn là nước mắt.

Thế nhưng người đàn ông đang thú.c mạnh vào người cô kia chưa hề có ý định dừng lại.

Ngụy Ngôn Diễm không nhìn thấy mặt người nọ, trong đêm đen tối tù mù, cô chỉ biết bản thân đang bị bỏ thuốc kí.ch dụ.c, không những vậy, cô còn bị ném vào trong phòng một người đàn ông lạ mặt.

Mà tất cả những điều này đều là do đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô sắp đặt.

Ngụy Uyển Nhu lừa cô uống một ly rượu có bỏ thêm thuố.c, cô biết chắc rằng trong phòng này còn có cả camera do cô em gái quý hóa đó sắp xếp. Lúc cô lên giường cùng hắn, lúc cô bị hắn ép xuống giường mà ra ra vào vào, hẳn là Ngụy Uyển Nhu đang cười một cách sung sướng không cách nào có thể ngừng được.

Ngụy Ngôn Diễm cắn chặt răng, hòng ngăn không để cho những tiếng rê.n r.ỉ tràn ra khỏi môi. Thế nhưng người đàn ông phía sau lại chưa hề có ý định để cho cô được toại nguyện.

Hắn vươn tay về phía trước nắ.m chặt cằm cô, không cho phép cô ngăn lại những âm thanh kiều mị đó nữa.

Bàn tay người đàn ông nóng chá.y, không chỉ dừng lại ở việc nắm lấy cằm cô, hắn thậm chí còn có ý định vói tay vào trong, đảo loạn khắp trong khoang miệng ấm áp.

Ngụy Ngôn Diễm không ngăn được hắn, chờ đến khi cô đã không chịu được nữa mà cong người, hắn mới đưa tay ra hôm cô lên, ép cô ngồi lên đùi hắn, tư thế này khiến cho thứ to lớn kia đi vào sâu hơn, và cũng giúp cho Ngụy Ngôn Diễm nhìn kĩ được những ngũ quan sắc bén của người đàn ông dù bây giờ vẫn đang lẫn trong đêm tối.

Mắt cô nhập nhèm, hắn có một gương mặt sắc bén và tuấn tú đến mức không thực.

Lúc này đây hắn đang mím môi, đôi môi mỏng đó, nghe nói là người bạc tình.

Hắn giữ lấy cần cổ cô, ép cô phải đón nhận nụ hôn triền miên không dứt.

Ngụy Ngôn Diễm thở hồng hộc, sau nhiều lần lên cao trào, cô chính thức ngấ.t đi trong lồng ngực hắn.

Sáng hôm sau, bên giường trống rỗng.

May mắn là đầu giường còn có một bộ quần áo sạch sẽ, cô cắn răng mặc vào, sau đó cử động đôi chân đang run lẩy bẩy của bản thân để đi ra ngoài.

Không ngờ rằng khi vừa mở cửa ra, cô lại nhìn thấy Ngụy Uyển Nhu.

Trong mắt Ngụy Uyển Nhu bây giờ không có vui sướng khi người khác gặp họa như cô nghĩ, mà chỉ chứa toàn sự ghen tị không cách nào lí giải nổi.

Ngụy Uyển Nhu tiến tới, nắm lấy cổ áo của người chị gái cùng cha khác mẹ, cô ta gần như hét lên.

“Ngụy Ngôn Diễm... vậy mà chị dám quyế.n rũ Phó Trạch Dương! Chị đúng là đồ l.ẳng lơ đê tiện mà.”

Cái tên Phó Trạch Dương này rất quen, nhưng tạm thời cô còn chưa nghĩ ra đó là ai, bởi vì bây giờ cô cần phải xử lý Ngụy Uyển Nhu này trước.

Mặc cho cơ thể rã rời đang muốn đình công, cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới hất Ngụy Uyển Nhu ra.

“Đồ lă.ng l.oàn l.ẳng lơ là cô, Ngụy Uyển Nhu, tại sao tôi lại lên giường với người đàn ông đó thì phải hỏi cô, tôi còn chưa hỏi tội cô, cô đã dám đến đây chất vấn tôi?”

Đằng sau hai người là một bệ cửa sổ lớn, Ngụy Ngôn Diễm bị cô ta đẩy đến sát mép.

Ngụy Ngôn Diễm đã sớm chán ghét cô ta đến tận xương tủy, Ngụy Uyển Nhu là con riêng của cha cô, từ ngày Ngụy Uyển Nhu tới đây, Ngụy gia đã không ít lần chịu cảnh gà bay chó sủa.

Gần nhất là lần này, Ngụy Uyển Nhu đổ tội cho cô vì đã làm vỡ chiếc bình quý của cha, Ngụy lão gia tức điên lên rồi cho cô một cái tát, còn đuổi cô ra khỏi nhà.

Trong lúc đau khổ, cô đã tới quán bar này uống rượu, nào ngờ lại bị Ngụy Uyển Nhu chuốc thuốc và ném lên giường đàn ông.

Cơn hận trong lòng Ngụy Ngôn Diễm đã sớm bốc lên rồi.

Thế nhưng cô không biết, người con gái đối diện cô lại đang nảy ra một ý định ác độc hơn cả cô.

Ngụy Uyển Nhu đẩy cô đến sát mép cửa sổ không có camera theo dõi.

Trong lúc cô còn đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì, Ngụy Uyển Nhu đã đưa tay ra đẩy cô một cái thật mạnh.

Cả người Ngụy Ngôn Diễm mất trọng lực ngã nhào xuống từ tầng 13, trước khi mất đi ý thức, cô còn nghe thấy Ngụy Uyển Nhu hét lớn.

“Chị!!! Sao chị lại d.ại dột như vậy? Cứu với! Có người n.h.ảy l.ầu t.ự s.át!”