Chiếm Hữu Em

Chương 11: Che chở cô



Ngụy Ngôn Diễm được người đàn ông nọ ôm cứng trong lồng ngực, máu nóng theo bả vai hắn chảy ra, vì động tác mạnh của người đàn ông ấy mà bắn lên mặt cô.

Ngụy Ngôn Diễm chịu ảnh hưởng của những việc đời trước nên sinh ra phản ứng sợ máu tanh, cả người cô cứng còng lại, sắc mặt trắng bệch như sắp không chịu đựng được nổi nữa rồi.

Cô thở dốc, thế nhưng cũng tự biết trong hoàn cảnh này cô không nên làm gánh nặng cho hắn nữa.

Ngực cô trĩu nặng, cố chịu cảm giác buồn nôn đang cuồn cuộn nơi cổ họng, cô đưa tay ra kiểm tra vết thương của hắn.

“Không sao chứ?”

Giữa những bụi mù của vụ nổ và tiếng lửa cháy vang lên ngay bên tai, vậy mà cô chỉ chú ý tới người đàn ông đang ôm chặt cô này.

“Em đang quan tâm anh đấy à? Anh vui lắm!”

Nghe Phó Trạch Dương nói, Ngụy Ngôn Diễm không thể không mắng hắn một câu là đồ thần kinh không ổn định, làm gì có ai bị thương còn cười cười nói nói lại còn tỏ ra hết sức vui vẻ như được mùa giống hắn.

Cô đẩy lồng ngực hắn ra, muốn hắn ngồi lên để vết thương trúng đạn kia không ghì vào người cô dẫn tới tình trạng máu chảy ra càng nhiều hơn, nào ngờ được giữa chừng thì Phó Trạch Dương bỗng dưng ôm cô thật chặt, sau đó hắn lạnh mặt, lăn mấy vòng sang phía bên cạnh.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Mà chỗ hai người vừa nằm đó đã xuất hiện ba lỗ đạn ghim trên nền đất. May mà Phó tổng phản ứng nhanh, nếu không hai người họ thực sự phải ôm nhau rồi nhảy xuống mồ rồi.

Sắc mặt Phó Trạch Dương trầm xuống, hắn ghé sát vào tai cô, nói nhỏ.

“Em lấy điện thoại trong túi quần anh đi, nhanh.”

Ngụy Ngôn Diễm biết hắn lấy điện thoại ra để gọi cứu viện, thế nên cô cũng không dị nghị gì, lập tức vươn tay vào trong túi quần hắn, nào ngờ tên đàn ông vô liêm sỉ này đến lúc sắp bước một chân vào quan tài rồi mà vẫn không bỏ được thói xấu.

Hắn nhân lúc cô đưa tay vào, cô tình cong chân một chút để bàn tay nhỏ nhắn đang với trong túi quần kia chạm vào nơi nào đó của hắn.

“Anh!”

“Suỵt...” Phó Trạch Dương cắn cắn vành tai trắng mịn của cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ vô cùng.

“Ngoan, đừng lớn tiếng, còn nếu như bảo bối muốn sờ thì về nhà anh sẽ cởi quần để em nhìn tận mắt sờ tận tay nhé.”

Ngụy Ngôn Diễm chỉ có thể lạnh mặt câm miệng lại, cô biết chỗ này đang bị bụi mù bao phủ nên họ tạm thời có thể chưa bị phát hiện, nhưng nếu như cô kêu lên thành tiếng thì rất có thể giây sau đó cả hai có thể bị bắn thành cái sàng.

Ngụy đại tiểu thư chỉ có thể lạnh mặt, cầm điện thoại của người đàn ông lên, mở khóa màn hình theo chỉ dẫn của hắn rồi gọi điện thoại vào một số máy khác.

Vệ sĩ của Phó Trạch Dương đã phản hồi lại, bọn họ xin lỗi vì sự chậm trễ và đang trên đường phóng tới đây nhanh nhất có thể, vì thế nên xin Phó tổng hãy cầm cự với tên điên xả súng kia một thời gian nữa, bọn họ lập tức đến ngay.

Ngụy Ngôn Diễm được người hắn ôm chặt cứng không một kẽ hở, cô vùi đầu trong lồng ngực ấy, ngủi được mùi xạ hương thoang thoảng lẫn với mùi máu tanh ngọt không thể bỏ qua cứ vương vấn trong không khí.

Nhưng chỉ an ổn được một lát, Phó Trạch Dương đã lại ôm cô rồi đẩy mạnh người sang phía khác, quay đầu lại, quả nhiên là chỗ hai người vừa nằm lại có thêm vài lỗ đạn như hận không thể xuyên thủng người ta ra.

Cô âm thầm nuốt nước bọt, quãng thời gian ở lại Ngụy gia tuy có bị Ngụy Uyển Nhu tính kế nhưng không bao giờ cô có thể nghĩ tới việc Phó Trạch Dương còn ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc hơn cả cô, bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn thở dốc, vì động tác vừa rồi nên thân mình người đàn ông đã mài xuống đường nhựa, bàn tay đang chống đỡ của hắn bị xước và chảy không biết bao nhiêu là máu, hắn vẫn cố gắng ôm cô bằng tay con lại, cúi đầu khẽ nói với cô.

“Ngôn Nhi có sợ không?”

Ngụy Ngôn Diễm hếch mắt nhìn hắn, vẫn cố tỏ ra.

“Nếu tôi nói sợ thì sao?”

Phó Trạch Dương lại như chẳng nghe thấy mấy lời của cô, vẫn tự biên tự diễn.

“Đúng là người của anh có khác, không sợ thì tốt.”

“...” coi như anh giỏi.

Phó Trạch Dương trêu đùa cô xong thì cũng biết chỗ này không an toàn, hắn ngẩng đầu lên, qua màn sương bụi dày đặc hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng sự phán đoán của một người luôn sống trong cảnh gió tanh mưa máu cũng đủ để hắn có thể phòng bị từ xa.

Thế nhưng....

“Pằng!”

Một viên đạn nữa! Hắn tránh không kịp!

Đương lúc không hiểu được chuyện gì xảy ra, cô bỗng dưng được ôm chặt, sau đó nhìn thấy Phó Trạch Dương dùng sức xoay người lại, vai hắn rung rung, lưng trúng đạn vì che cho cô.

Cô nghe thấy người đàn ông kia nói.

“Ngôn Nhi, em có biết vì sao anh lại thích em không?”

“Tại sao?”

“Em đoán xem.” Hắn cười cười, nhưng không nén được tiếng ho khan lẫn trong đó.

Ngụy Ngôn Diễm ngẩng đầu lên, bất chợt thấy người đàn ông ho ra máu!