Cảnh sát ùa vào rất nhanh, những người có mặt trong bữa tiệc đều nghệt mặt ra, không nghĩ tới cuối cùng lại có cảnh sát tới bắt người.
Những người vừa mới cười cợt với Ngụy Chính Huy đều nhất nhất im miệng. Thực ra người sống trong giới hào môn này, có ai mà tay chân sạch sẽ đâu. Chỉ có điều họ vừa mới buột miệng khen Ngụy tổng là người sống lương thiện, nào ngờ nửa chửng lại bị vả mặt.
Ngụy Uyển Nhu thấy cảnh tượng như vậy bèn lủi dần về phía sau. Cô ta không muốn bị những người có mặt ở đây nhìn với cặp mắt kì lạ và thương hại.
Nguỵ Uyển Nhu bấu tay người bạn kia, lùi dần về phía sau, khuôn mặt tái nhợt cùng giận dữ. Thế nhưng cô ta chợt nghĩ tới bản thân có một việc gấp hơn cần làm, thế nên chỉ có thể giả bộ mệt mỏi rồi đi thẳng lên tầng hai của biệt thự.
Thấy vậy, Nguỵ Ngôn Diễm lập tức hiểu rằng màn kịch mà cô ta muốn dựng lên chuẩn bị bắt đầu rồi. Cô nhìn quanh quất một vòng, thì ra trong lúc hỗn loạn, Vương Duệ An đã đến đây rồi. Đều là bạn tốt của nhau cả, cô đương nhiên sẽ không để cho việc làm dơ bẩn của Nguỵ Uyển Nhu thành công.
Trong lúc Nguỵ tổng còn đang giằng co với đám cảnh sát, Vương Duệ An đã đi về phía này.
Vương Duệ An mới từ nước ngoài về nên không hề biết chuyện liên quan giữa cô và người đàn ông này.
Thấy hai người tay trong tay, Vương nhị thiếu gia liền lấy làm hiếu kì.
“Gì đây? Tôi mới đi nước ngoài được mấy năm mà Phó đổng đã bắt được đoá hoa của nhà họ Nguỵ này rồi sao?”
Vòng tròn hào môn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, những người nên biết thì vẫn biết, hơn hết là nhà họ Vương và nhà họ Phó đều là những gia tộc lớn, đôi khi sẽ cần sự nâng đỡ của nhau trên thương trường nên Vương Duệ An đã sớm có tiếp xúc với Phó Trạch Dương mấy lần khi còn nhỏ.
Bây giờ về nước sau vài năm nhưng cậu ta không hề có cảm giác xa cách. Vương Duệ An đung đưa ly rượu nhẹ trong tay, vừa cười vừa nói.
Phó Trạch Dương khẽ cười, biết đây là người bạn năm xưa đã từng qua lại với vợ nên cũng không khắt khe như những người khác, hắn nhướng mi, nói bằng giọng hài hước.
“Đúng vậy, bông hoa này sớm hay muộn cũng sẽ bị tôi tóm được thôi, Vương nhị thiếu chuẩn bị nhận thiệp hồng đi.”
Nguỵ Ngôn Diễm không rảnh nghe hai tên đàn ông này nói dóc mấy chuyện không liên quan. Cô nhìn xuôi nhìn ngược, sau khi xác định không có ai chú ý tới bọn họ thì mới vẫy vẫy tay cho Vương nhị thiếu gia đứng sát lại gần để cô nói cho rõ.
Thế nhưng khi Vương nhị thiếu gia vừa mới cúi xuống đã bị Phó Trạch Dương nhíu mi ngăn lại.
Hắn không thích bất kì ai được đứng quá gần vợ của hắn, kể cả bạn chơi ngày xưa cũng không được
“Nói thì nói, đứng sát như thế làm gì?”
Vương Duệ An dù gì cũng là đàn ông, đương nhiên hiểu Phó Trạch Dương đang có ý gì. Thế nhưng cậu ta lại càng không thích làm theo ý hắn, cứ cố sấn tới gần sát Nguỵ Ngôn Diễm.
Cậu đang muốn thử xem người đàn ông luôn bị đồn đãi là lạnh lùng vô cảm này lúc ghen sẽ có biểu hiện như thế nào.
Quả nhiên Vương Duệ An đã được nhìn thấy trạng thái chưa từng có bao giờ của Phó Trạch Dương.
Phó Trạch Dương đứng đằng sau lưng Nguỵ Ngôn Diễm, chỉ cần Vương Duệ An hơi nhếch lên một tí là hắn sẽ ôm cô lùi về phía sau ngay lập tức. Hệt như một thần giữ của, không cho phép bất kì tên trộm nào được lại gần và chiếm lấy bảo bối của người đàn ông có máu độc chiếm đây.
Nguỵ Ngôn Diễm cứ nói được với Vương nhị thiếu vài câu là lại bị hắn ôm lùi về phía sau, cô bực bội đánh vào tay hắn.
“Anh lại bày cái trò gì đó?”
Phó Trạch Dương ôm eo cô nhất quyết không thả, chỉ nói bằng giọng giống như đã chịu nỗi oan ức thấu trời.
“Nguỵ Ngôn Diễm, em có chồng rồi đấy.”
Cô cũng cạn lời luôn, chỉ có thể đứng cách Vương Duệ An một khoảng không lớn không nhỏ rồi thông báo cho hắn mấy tin mà cô vừa mới biết được.
Vương Duệ An nghe thấy thế thì cực kì không vui, đám thiếu gia con nhà giàu bọn họ là gì? Đương nhiên là ghét đám ngừoi không biết thân biết phận dám bày trò dơ bẩn đằng sau lưng họ.
“Thế nên cô em gái kia của cậu muốn bày mưu tính kế để kéo tôi lên giường?”
Nghĩ tới đây thôi là Vương Duệ An đã sởn hết gai ốc. Người khác thấy Nguỵ Uyển Nhu nhu nhược yếu đuối như thế nào, cậu ta không biết, cậu ta chỉ cảm thấy cô gái kia vừa giỏi diễn trò lại vừa khiến cho người ta buồn nôn hết sức.
Nguỵ Ngôn Diễm gật đầu, sau đó cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Ai kêu cậu hợp mắt nó, không thì cắn răng mà chiều theo ý người ta đi.”
Vương Duệ An nghe tới đây là thấy lạnh hết cả người.
“Tôi đâu có khùng.”
Phía bên kia, Nguỵ Chính Huy đã bị cảnh sát lôi ra ngoài, mấy quan khách được mời tới bữa tiệc tối nay hết sức lúng túng. Chủ tiệc bị bắt vào đồn ngay khi bữa tiệc còn đang dang dở, bọn họ cũng chỉ có thể đi về mà thôi.
Nguỵ Ngôn Diễm nhướng mi nhìn Phó Trạch Dương, cô hơi nhón chân lên nói khẽ vào tai hắn.
“Đây là lí do anh nhất quyết muốn tới đây à?”
Phó Trạch Dương cũng chẳng phủ nhận, hắn thuận thế ôm lấy eo cô, cười nói.
“Màn kịch này có hợp ý em không?”
Cô cười khẽ. “Hợp mắt lắm, anh đúng là biết cách khiến cho người khác vui vẻ.”
Phó Trạch Dương nghe thấy vậy thì vui hết mức, hắn cúi đầu hôn một cái lên má cô, không hề che dấu tình cảm đong đầy trong đáy mắt.
“Em vui là được.”
Cô và hắn đều hiểu đây chỉ là một chút rắc rối nhỏ mà Phó Trạch Dương gây ra cho Nguỵ Chính Huy mà thôi.
Chỉ cần dùng chút tiền và quan hệ, Nguỵ Chính Huy sẽ lại được thả ra với một thông báo ông ta hoàn toàn trong sạch.
Chẳng qua Phó Trạch Dương cũng chỉ muốn khó dễ ông ta một chút, trò hay còn dài, người đi tù sớm thì sẽ mất vui mà có phải hay không?