Chiếm Hữu Em

Chương 25: Cậu có thể đừng ở bên phó trạch dương được không?



Nghe tới đây Nguỵ Ngôn Diễm chợt nhướng mày. Vị hôn thê của Phó Trạch Dương? Sao trước đây cô chưa từng nghe nói tới?

Phó Trạch Dương hiện tại là gia chủ của Phó gia, cha mẹ của hắn đã sớm qua đời rồi, thế nên việc có vị hôn thê hẳn là từ rất lâu trước đó.

Vậy mà Nguỵ Ngôn Diễm chẳng nghe được chút tiếng gió nào từ bên ngoài về việc này cả.

Nhưng cũng không có ai đủ can đam đến nhận làm vị hôn thê của Phó tổng một cách ngu ngốc. Như vậy thì việc này có thể là thật, có điều Phó Trạch Dương không muốn nhắc tới mà thôi.

“Cô tên là gì?” Nói thật Nguỵ Ngôn Diễm cũng có chút khó chịu. Bản thân cô vừa mới tự thuyết phục bản thân là Phó Trạch Dương là một người tốt xứng đáng cho cô dựa dẫm thì đột nhiên lại có một người như vậy từ trên trời rơi xuống, bảo cô không suy nghĩ nhiều sao được.

Cô gái đang đứng bên ngoài kia có chất giọng rất nhẹ nhàng và khiến người ta cảm giác cô ta là một cô gái đoan trang thục nữ.

“Tên tôi là Lan Ái Nhi, là con gái thứ ba của nhà họ Lan ở Bình thành, hiện tại gia đình tôi đã chuyển sang nước ngoài sinh sống nên hẳn là cô sẽ không biết tới. Hôm nay tôi mới về nước, cha mẹ tôi nói tôi sang đây chào hỏi anh Phó một câu.”

Lan Ái Nhi? Chưa nghe bao giờ. Nhưng nhà họ Lan thì Nguỵ Ngôn Diễm đã nghe thấy rồi. Nghe nói là thế giao xưa với nhà họ Phó, chỉ có điều người nhà họ đã chuyển phần lớn cơ nghiệp ra nước ngoài được một thời gian dài rồi.

Nguỵ Ngôn Diễm cảm thấy cô gái này rất thú vị bèn mở cửa cho người ta vào nhà. Cô không gọi điện cho Phó Trạch Dương vì cô có cảm giác nếu hắn biết chuyện, hắn sẽ lập tức ném người ra khỏi nhà.

Lan Ái Nhi vừa vào nhà đã nhìn thấy Nguỵ Ngôn Diễm. Nhưng cô gái ấy cũng rất biết ý mà không vội vã hỏi tại sao một cô gái như cô lại xuất hiện trong nhà của vị hôn phu cô ta.

Nguỵ tiểu thư kêu người bưng trà bánh lên để tiếp khách. Nhìn Lan Ái Nhi xinh đẹp dịu dàng và đoan trang như vậy làm cô không khỏi cảm khái đôi ba câu.

Nếu như sau này cô và hắn ly hôn rồi, hắn đến với Lan Ái Nhi này cũng không thiệt.

Sau khi chào hỏi vài câu đơn giản xong, Lan Ái Nhi nghiêng đầu hỏi thăm cô.

“Cô là cô cả của Nguỵ gia đúng không?”

Không ngờ Lan Ái Nhi luôn ở nước ngoài lại biết đến sự tồn tại của cô.

“Đúng vậy, là tôi, sao cô lại biết?” Cô gật gật đầu.

Lan Ái Nhi nghe cô nói vậy thì mỉm cười ngây ngô, trong mắt cô gái trẻ như có trăm nghìn vì sao sáng.

“Ngày xưa tôi từng chơi với cậu đó, cậu quên rồi hả?”

Nguỵ Ngôn Diễm phải sửng sốt thật, bởi vì cô thực sự không nhớ ra bản thân từng tiếp xúc với cô tiểu thư nhà họ Lan này lúc nào.

Thấy cô có vẻ không nhận ra, cô ấy cũng chẳng tức giận, dù sao thì chuyện từ ngày xưa, ai mà nhớ cho được nữa.

Đúng lúc hai người còn đang nói chuyện thì cửa chính đột nhiên mở lớn. Thì ra là Phó Trạch Dương từ bên ngoài trở về.

Nguỵ Ngôn Diễm nghiêng đầu nhìn hắn, bình thường hắn đều đi đến chiều tối mới về mà, sao hôm nay lại có mặt ở nhà sớm như thế?

Phó Trạch Dương giống như chạy vội trở về, lúc nhìn thấy Lan Ái Nhi ngồi ở bên cạnh cô cũng chẳng bất ngờ như đã biết từ trước.

Hắn nghiêm mắt nhìn cô gái bên cạnh cô, sau đó như cố tình mà ngồi ở một bên ghế và kéo cô sang bên đó để tránh cô gái kia.

Cô cứ nghĩ sẽ được trông thấy cái gì mà một màn vị hôn phu và vợ hợp pháp đánh nhau vì người đàn ông này, nào ngờ Lan Ái Nhi lại chẳng tỏ vẻ gì cả.

Phó Trạch Dương không kiêng nể gì mà công khai chủ quyền, hắn hôn một cái lên trán cô, sau đấy mới quay sang nhìn cô ấy.

“Lan tiểu thư, tôi đã thông báo với nhà họ Lan về việc huỷ hôn rồi. Thế nên cô không cần phải băn khoăn nhiều nữa.”

Nếu là một cô gái bình thường, nghe tới đây nhất định sẽ rất giận dữ. Nhưng cô ấy vẫn vậy, vẫn là cái khí chất đoan trang thục nữ không ai bì lại.

“Vậy sao? Tôi đã hiểu rồi.” Lan Ái Nhi chẳng mặn mà gì với cuộc hôn nhân này, vì cô ấy đã có người trong lòng rồi.

“Hôm nay tôi đến đây cũng là vì chuyện này, nếu như Phó tổng đã xử lí mọi chuyện ổn thoả thì tôi xin phép ra về trước.” Lan Ái Nhi nhìn thoáng qua bàn tay đang ôm lấy vai cô, thở dài một hơi rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách.

Phó Trạch Dương vẫn ôm cô không chịu buông, buồn bực nói.

“Sao em lại mở cửa cho người lạ như thế? Nhỡ tôi chạy về không kịp thì phải làm sao?”

Nguỵ Ngôn Diễm đẩy hắn ra mà không được nên đành để mặc hắn.

“Cô ấy cũng đâu phải người lạ, vả lại người nên tra hỏi bây giờ không phải là tôi sao?”

Phó Trạch Dương dựa vào hõm vai cô, giọng cực kì vô tội.

“Vợ cứ hỏi thoải mái, anh luôn sẵn lòng trả lời.”

Nguỵ Ngôn Diễm thực sự cạn lời, vừa muốn đẩy hắn ra thì lại bị hắn kéo lại cho bằng được.

Đúng lúc này điện thoại trên bàn cô có cuộc gọi tới, là một số lạ.

“Xin chào?”

“Chào cậu, tôi là Ái Nhi đây, ban nãy tôi có để quên một chiếc ví trên ghế da gần chỗ cậu, cậu có thể mang ra đây cho tôi được hay không?” Dù có nói chuyện qua điện thoại thì giọng nói dịu dàng đến mức làm cho người ta xao xuyến đó cũng đủ để gây thiện cảm cho người ta rồi.

Cô không hỏi vì sao cô ấy có số điện thoại của cô, vừa muốn cầm ví của người ta mang đi trả thì bàn tay cô đột nhiên bị túm lại.

“Để người làm mang đi trả cho cô ta là được.”

Nguỵ Ngôn Diễm thấy hắn như vậy thì không khỏi lấy làm kì lạ, sao hắn cứ muốn tránh cho cô và Lan Ái Nhi gặp mặt vậy nhỉ?

“Như vậy không hay lắm đâu, anh ở đây đi, tôi đi trả cho cô ấy rồi quay lại.”

Không ngăn được cô, Phó Trạch Dương chỉ có thể hậm hực đòi đi theo, nào ngờ giữa đường hắn lại có điện thoại công việc nên đành trơ mắt nhìn cô đi ra cổng.

Tới nơi, Nguỵ Ngôn Diễm liền đưa chiếc ví đó cho Lan Ái Nhi. Sau khi nói khách sáo mấy câu rồi đi vào nhà thì Lan Ái Nhi đột nhiên đưa tay ra túm lấy tay của cô.

“Có chuyện gì vậy?”

Lan Ái Nhi phân vân một hồi mới quyết tâm nói ra.

“Tôi... cậu... cậu có thể đừng ở bên Phó Trạch Dương được không?”