Chiếm Hữu Em

Chương 32: Lâu rồi không gặp



Trên đường ngồi xe để về nhà, Nguỵ Ngôn Diễm vẫn không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế.

Sau khi Lê phu nhân nói mới lời đó xong, Nguỵ Chính Huy còn định cho người đuổi đánh bà ấy ra ngoài vì việc ăn nói lung tung không biết nặng nhẹ. Nhưng ai mà ngờ Lê phu nhân lại quyết tâm phải cho Lạc Yến và Nguỵ Uyển Nhu không còn đường ngóc đầu dậy.

Nguỵ tổng nhìn thấy bằng chứng mà Lê phu nhân mang ra. Quả thật đã chứng minh được việc Lạc Yến đang rắp tâm chiếm đoạt tài sản của Nguỵ thị. Không chỉ vậy, thuốc bổ mà ông ta uống hàng ngày cũng là thuốc độc Lạc Yến bỏ vào để cho ông ta ốm yếu và chết từ từ.

Nguỵ Chính Huy đã sống nửa đời, kiêu ngạo không để đâu cho hết. Lần đầu tiên ông ta bị dắt mũi một cách nhục nhã như thế, không những vậy, vết nhơ khủng khiếp còn bị rất nhiều người chứng kiến.

Nguỵ tổng nổi cơn tam bành ngay trong đêm. Ông ta đã cho người đuổi thẳng cổ Lạc Yến ra ngoài, mặc cho việc đứa con trong bụng Lạc Yến có phải con ông ta thật không thì vẫn chưa được chứng minh rõ ràng.

Còn về phần Nguỵ Uyển Nhu, đêm đó ông ta đã cho người nhốt cô ta trong biệt thự. Nói là để cô ta ăn năn hối lỗi, nhưng thực chất là đang tìm một gia đình giàu có để gả Nguỵ Uyển Nhu đi một cách vội vàng.

Bây giờ ông ta chỉ cần chiếm được lợi ích là được. Ông ta đã không quan tâm về đứa con gái mà ông ta từng cưng như trứng mỏng nữa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cứ như vậy đến vài tháng sau. Cô nhận được tin Nguỵ Uyển Nhu bị hứa gả cho một ông già đâu đó khoảng chừng 40 50 tuổi đã có hai đời vợ.

Không ai ngờ được Nguỵ Uyển Nhu lại có ngày hôm nay. Nguỵ tiểu thư luôn tỏ vẻ đoan trang cao quý, giờ ngã thành gà rừng.

Lạc Yến luôn tìm cách để liên lạc với Nguỵ Uyển Nhu, chẳng qua là đợt gần đây Lạc Yến đã bị Nguỵ Chính Huy dùng quan hệ và tiền tài để phong sát. Tin tức bà ta cặp kè với ảnh đế cũng đã lộ ra, thời gian gần đây Lạc Yến phải nói là khổ không thể tả.

Bà ta hận Nguỵ Ngôn Diễm muốn chết. Thế nên dù bà ta có dùng hết cả sức lực cũng muốn kéo Nguỵ Ngôn Diễm làm đệm lưng theo cùng.

Trưa ngày hôm đó, Nguỵ Ngôn Diễm có việc cần ra ngoài. Thời gian gần đây Phó Trạch Dương khá bận rộn. Thế nên hắn chỉ có thể tiếc nuối dặn cô đi đường cẩn thận chứ không thể bám theo cô như hình với bóng như mọi lần nữa.

“Em hôn anh một cái đi rồi anh cho em đi.”

Phó Trạch Dương tiễn cô ra xe, sau đó còn không quên mặt dày mà làm nũng như thế.

Trong những ngày này, Phó Trạch Dương đã giúp cô rất nhiều thứ, như là xử lí di sản mà mẹ cô để lại cho cô, không để Nguỵ Chính Huy chiếm đoạt. Sau đó hắn cũng quan tâm cô từng li từng tí, nói cô không cảm động là nói dối. Cô đang dần tiếp nhận hắn rồi.

Thế nên khi nghe Phó Trạch Dương trêu chọc, cô chỉ đỏ mặt mắng hắn mặt dày, sau đó vẫn nhón người dậy mà hôn một cái thật nhẹ lên má hắn.

“Như thế đã được chưa?”

Phó Trạch Dương yêu thương xoa xoa tóc cô, vô cùng thoả mãn mà gật đầu. Hắn không quên dặn dò tài xế lái xe cẩn thận rồi mới thả người đi.

Trên đường tới chỗ hẹn với người khác, Nguỵ Ngôn Diễm luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng không ổn chỗ nào thì cô lại không thể nói rõ. Cho đến khi chiếc xe lao xuống dốc, cô mới nhận ra có chuyện không ổn.

Xe mất thắng!!!

“Phu nhân, xe bị người ta đụng tay đụng chân rồi!”

Đó là câu cuối cùng mà tài xế kịp nói với Nguỵ Ngôn Diễm, bởi vì những chuyện sau đó xảy ra quá nhanh.

Chiếc xe lao xuống dốc bằng một tốc độ chóng mặt, cô bám chặt lấy ghế, nhìn chiếc xe sắp bị xa tải từ xa lao tới nghiền nát. Nhưng may mắn là tài xế phản ứng nhanh, anh ta đánh lái sang phải.

Khiến chiếc xe lao thẳng vào gốc cây ở bên đường.

“Ầm!!”

Nguỵ Ngôn Diễm cảm thấy trán đau kinh khủng. Nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt ra trong khi tầm mắt lúc này đang mịt mờ.

Chiếc xe này sắp bốc cháy, họ phải ra ngoài càng sớm càng tốt, may mắn là tài xế tuy bị thương nhưng chưa ngất đi. Anh ta nhìn thấy cô không bị thương nặng bèn thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đằng bên kia là biển, may mà chiếc xe lao vào gốc cây chứ không đâm thẳng xuống biển, nếu không mọi chuyện ra sao cũng là điều khó nói.

Hai người cố gắng bước từng bước ra khỏi xe. Nguỵ Ngôn Diễm thở hắt ra một hơi, không ngờ xe để trong gara của Phó gia mà cũng có người dám động tay động chân tới. Nếu như Phó Trạch Dương biết được, kẻ ra tay đó nhất định sẽ sống không bằng chết.

Đương lúc đang suy nghĩ, Nguỵ Ngôn Diễm bất chợt nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc ở phía đối diện.

Hình như kẻ đã làm ra chuyện này lộ mặt rồi. Bởi vì cô nhìn thấy Nguỵ Uyển Nhu mặt đằng đằng sát khí đang đứng ở phía đối diện cô.

Trong tay Nguỵ Uyển Nhu là một cây gậy sắt, khuôn mặt thì khó chịu giống như sắp ra tay tiễn cô sang thế giới bên kia.

Nguỵ Uyển Nhu bị Nguỵ Chính Huy nhốt trong nhà, không biết tại sao lại có thể ra được đây.

Cô ta thấy Nguỵ Ngôn Diễm ăn đau thì cực kì vui sướng, khoé miệng cô ta nhếch lên, thầm nghĩ sau hôm nay Nguỵ Ngôn Diễm sẽ không thể trở mình được nữa. Nếu như Ngụy Ngôn Diễm chết, cô ta sẽ là người chiếm được tất cả. Nhất định Phó Trạch Dương sẽ đi theo cô ta, cha cũng chỉ còn một đứa con gái là cô ta, khi đó nhà họ Ngụy không phải là của cô ta thì của ai?

“Nguỵ Ngôn Diễm, lâu rồi không gặp.”