Hắn tìm thấy Ngụy Ngôn Diễm bị gió và sóng đẩy vào một mỏm đá kín, cô nằm ở đó, còn hô hấp, chỉ có điều máu trên người cô vẫn đang chảy, may mắn là vết thương không quá lớn, thế nên lượng máu cô mất không nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ đến nước muối biển mặn sẽ xát lên vết thương của cô làm cho hắn nhìn mà đau lòng.
Phó tổng bơi nhanh về phía đó, sau khi xác nhận chính xác là cô thì mới như vỡ òa trong hạnh phúc. Chỉ có điều sức của hắn cũng chỉ có đến đây, khi hắn hơi rướn người lên dùng thân mình chắn mưa chắn gió cho cô thì cũng là lúc hắn kiệt sức mà ngất đi.
-----
Nằm trong căn phòng bệnh trắng toát toàn mùi thuốc sát trùng, Phó Trạch Dương mở bừng hai mắt đỏ ngầu, hắn nhìn khoảng không một lát, sau đó mới như tỉnh hẳn sau cơn miên man mà chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Phó tổng!”
Phó Trạch Dương không muốn nghe, sau khi xác định được Ngụy Ngôn Diễm đang nằm trong căn phòng bệnh bên cạnh thì hắn lập tức mở cửa xông vào.
Nhìn người con gái đang yên giấc trên giường bệnh, cuối cùng thần kinh của Phó tổng cũng được thả lỏng.
Hắn gằn giọng nói với trợ lí ở phía sau.
“Ngụy gia nhất định sẽ phải trả giá thật đắt vì đã làm thương tổn người của tôi.”
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, Nguỵ Ngôn Diễm cau mày vì cơ thể đau nhức nhối.
Thế nhưng chỉ một giây sau đó, cô đã được người đàn ông bên cạnh ôm vào lòng như che chở vật báu.
Phó Trạch Dương dang tay ra ôm chặt cô vào lòng, bàn tay hắn lúc này còn run nhè nhẹ, hắn vùi đầu vào hõm vai cô, nói bằng giọng run rẩy và nghẹn ngào.
“Anh còn sợ anh mất em rồi.”
Nói Nguỵ Ngôn Diễm không cảm động là nói dối, cô đưa tay ra khẽ vuốt vuốt đầu hắn, sau đấy mới đáp lại cái ôm sau quãng thời gian nguy hiểm.
“Đừng sợ.”
Cõi lòng cô rung rinh, đây là người duy nhất lo lắng chăm sóc cho cô trong hai kiếp. Đây là người đàn ông duy nhất chịu ở bên cạnh cô, bảo vệ cô như báu vật.
Kiếp trước Nguỵ Ngôn Diễm không được trải qua cảm giác này, cô không hề biết rằng có người chở che cho mình lại là điều hạnh phúc và đáng trân trọng đến thế.
Thì ra kiếp này của cô, mục đích cuối cùng mà cô trùng sinh không phải là trả thù, mà là có cho mình một cuộc sống thật hạnh phúc.
Cô tựa vào người hắn. Nói nhỏ.
“Phó Trạch Dương này, có ai nói cho anh biết một điều chưa?”
Phó tổng không ngẩng đầu lên, chỉ ôm lấy cô rồi đáp bằng giọng như làm nũng.
“Nói gì hả em?”
“Nói là em có chút thích anh rồi đấy.”
Phó Trạch Dương kinh ngạc quá đỗi, hắn không ngờ bản thân lại nhận được câu nói mà có nằm mơ hắn cũng không dám.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô một cách ngạc nhiên, sau đó mới chợt hoàn hồn và vỡ oà trong hạnh phúc
“Ngôn Nhi, anh cũng thích em... mà không đúng, anh yêu em, yêu đến chết cũng không thôi.”
—————
Vài ngày sau, mưa to gió lớn trực tiếp ập tới Nguỵ gia.
Đầu tiên là Nguỵ Uyển Nhu đi tù vì cố ý giết người, sau đó Phó Trạch Dương còn kiếm thêm cho cô ta mấy tội như chơi thuốc, dùng tiền để tổ chức mại dâm và một vài tội nghe thôi đã khiến mất hết mặt mũi của nhà họ Nguỵ để có thể khiến cho cô ta phải đi tù mọt gông.
Tiếp theo đó là việc Lạc Yến chính thức ngã ngựa ở giới showbiz, bộ phim bà ta đang đóng bị nhà đầu tư rút vốn. Bà ta vì có con gái như thế, đồng thời vụ việc bà ta làm tiểu tam của nhà họ Nguỵ khi Âu Dương phu nhân vẫn còn sống đã lộ ra. Ngay trong đêm đó, bà ta bị phong sát. Đảm bảo không còn một đường sống nào cho Lạc Yến.
Mà Nguỵ Chính Huy đã sớm muốn tống khứ người đàn bà này đi. Ông ta không những không giúp bà ta dập hot sreach giống mọi lần mà còn là người trực tiếp đổ thêm dầu vào lửa. Đầu tiên là kí đơn ly hôn, sau đó kiện bà ta ra toà vì tội cưỡng đoạt tài sản của Nguỵ gia. Sau đó là hàng loạt tội danh mà Lạc Yến có làm việc cật lực hết đời cũng không thể đền bù được hết tiền trong đó.
Bà ta bị nhãn hàng quay lưng, bị công ty chủ quản bắt bồi thường hợp đồng, còn bị người người nhà nhà đòi đánh đòi giết. Cực kì thảm hại.
Và đòn cuối cùng đương nhiên là thuộc về Nguỵ Chính Huy.
Ông ta bị Phó Trạch Dương chơi một vố, đầu tiên là sau vụ việc của vợ và con gái, cổ phiếu của Nguỵ gia đã thụt dốc không phanh. Không những vậy, Âu Dương gia, gia tộc lớn nổi tiếng về độ dày lịch sử, cũng là nhà ngoại của Nguỵ Ngôn Diễm đã kết hợp cùng Phó tổng, nửa đe doạ nửa dụ dỗ các công ti đang kết hợp với Nguỵ thị rời đi.
Để lại cho Nguỵ Chính Huy một bãi chiến trường và những khoản đầu tư gãy vỡ. Nguỵ thị bị chèn ép khắp nơi, cộng với việc Nguỵ Chính Huy không phải một người tài giỏi trong giới kinh thương nên công ti đã đi đến bờ vực sắp phá sản.
Phó Trạch Dương còn mở ra một con đường tưởng chừng như con đường sống. Nguỵ Chính Huy lập tức mừng rỡ đổ hết vốn và còn vay nợ ngân hàng để rót hết tiền của vào.
Thế nhưng giữa đường Phó Trạch Dương lại rút vốn, giấy tờ mà hắn bàn giao cho Nguỵ Chính Huy đều có kẽ hở để hắn thu mình toàn thây. Nguỵ Chính Huy trở thành kẻ phá vỡ cơ đồ bao nhiêu đời của Nguỵ gia.
Tổng công ti Nguỵ thị phá sản, Nguỵ Chính Huy bị người trong nhà mắng chửi thậm tệ, cuối cùng phải chạy ra nước ngoài để sống. Nghe đồn không được mấy năm thì ông ta bị Lạc Yến tìm thấy, Lạc Yến và Nguỵ Chính Huy không biết làm sao mà lại đánh nhau đến mức ngã mấy tầng cầu thang.
sau đấy còn bị đưa vào trong bệnh viện với trạng thái cực kì xấu. Kết quả là Nguỵ Chính Huy sống thực vật, Lạc Yến thì tàn phế cả đời. Có vẻ như đây là nghiệp do đứa con gái yêu của họ kiếp trước đã gieo cho Nguỵ Ngôn Diễm.
Mà đó cũng đã là chuyện của mấy năm sau, Nguỵ Ngôn Diễm cùng Phó Trạch Dương đã không mảy may quan tâm nữa.
Sau khi đón Nguỵ Ngôn Diễm từ bệnh viện ra, Phó tổng đã ra tay thu mua hết tổng công ti của Nguỵ thị. Hắn không đổi tên nó và cũng không đưa nó về làm công ti con của Phó thị.
Mà hắn lại trực tiếp mang Nguỵ thị ra làm món quà cầu hôn Nguỵ Ngôn Diễm trước bao ánh mắt hâm mộ của người khác.
“Ngôn Nhi, em có đồng ý lấy anh không?”
“Em đồng ý!”
Mối tình của Phó tổng và Phu nhân được người ta ca ngợi hết mức. Nghe nói cộng đồng mạng còn mang câu chuyện đó ra làm hình mẫu lí tưởng cho các cặp đôi vàng sau này.
Ai ai cũng hâm mộ tình yêu đẹp của họ, cuộc sống sau này của Phó Trạch Dương và Nguỵ Ngôn Diễm, chỉ có hạnh phúc và viên mãn.