Chiếm Hữu Em

Chương 5: Anh điên rồi



“Hả?”

Ngụy Ngôn Diễm thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông tên Phó Trạch Dương này điển trai thì có điển trai, nhưng hình như đầu óc hơi có vấn đề thì phải.

Thấy cô có vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Phó tổng lập tức nhoài người lên, giam giữ cô trong lồng ngực mình.

“Gọi một tiếng ông xã đi rồi anh nói cho em nghe.”

Ngụy Ngôn Diễm cảm thấy, nếu như không phải bây giờ cô đang phát bệnh thì cô nhất định sẽ đá người đàn ông này xuống giường mà không cần thương tiếc nửa phân.

Phó Trạch Dương nhìn ra ý đồ của cô, nhưng chính hắn cũng biết cô không đủ sức mà làm. Người đàn ông cười khẽ, sau đó dang tay ra ôm chặt cô gái nhỏ vào trong lồng ngực mình.

“Ngôn Nhi...”

Thế nhưng Ngụy Ngôn Diễm lại không muốn chìm đắm trong hơi ấm của người đàn ông này, cô khẽ cựa quậy, nói bằng giọng lạnh băng.

“Phó tổng, không biết anh đưa tôi đến đây với mục đích gì?”

Phó Trạch Dương không ngồi dậy, hắn chống một tay lên chiếc giường mềm mại, nhìn cô bằng ánh mắt mê đắm hút hồn.

Cô không tránh, đối với Phó Trạch Dương, không hiểu sao cô lại không sinh ra cảm giác sợ hãi giống như những người khác đối với hắn.

Mà thay vào đó, cô lại cảm thấy người đàn ông này rất đỗi quen thuộc, đến mức mà chính cô cũng không biết nên nói ra làm sao.

Phó Trạch Dương cười khẽ một tiếng, sau đó nói.

“Cha em nói muốn gả em cho tôi.”

Ngụy Ngôn Diễm nhíu mày, đến vài ngày hôm trước cô mới tròn 18 tuổi, cha Ngụy bán con cũng nhanh thật đấy.

Vốn dĩ giữa Ngụy Ngôn Diễm và cha cô đã chẳng sót lại chút gì gọi là tình cha con, nhưng cô không ngờ tới, khi vừa được giá, ông ta đã tống cổ cô ra khỏi nhà họ Ngụy ngay lập tức như thế.

“Anh đồng ý?”

Phó Trạch Dương mỉm cười, nụ cười này thật sự đến từ đáy lòng hắn.

“Đương nhiên rồi, đột nhiên có vợ đến làm ấm giường, tôi tội gì mà từ chối chứ?”

Ngụy Ngôn Diễm nghe vậy thì càng nhíu mày chặt hơn. Không phải người đàn ông này đã từng từ chối không biết bao nhiêu là thiên kim tiểu thư đài các của những gia tộc khác sao? Tại sao lần này lại không giống như vậy chứ?

Đương nhiên Phó Trạch Dương cũng nhìn ra được sự khó hiểu của cô, hắn đè nén sự điên cuồng trong đáy mắt, nói bằng giọng khàn khàn như dụ dỗ trẻ con.

“Ngôn Nhi, kết hôn với tôi không tốt sao? Tôi sẽ giúp em trả thù những người đã làm tổn thương em.”

Những năm qua Ngụy Ngôn Diễm sống ở Ngụy gia thảm đến mức nào, đương nhiên là hắn biết. Thế nên hắn đang dùng điều kiện nghe có vẻ như rất có lợi cho cô đây, để dụ dỗ cô đi vào con đường tình ái cùng hắn.

Phó Trạch Dương đưa tay ra xoa nắn eo cô, cúi người xuống hít hà hương thơm trên người thiếu nữ này.

“Ngôn Nhi, chỉ cần em đồng ý đứng bên cạnh tôi, tất cả sẽ phải nghe theo ý em.”

Đương nhiên Ngụy Ngôn Diễm biết, cô không có quyền phản đối, Phó tổng hỏi ý kiến cô như vậy chẳng qua là trêu vui mà thôi.

Cha cô bán cô cho hắn, đương nhiên là sẽ được hưởng một số lợi ích to lớn mà người thường không ngờ tới.

Cô thở dài.

“Ông ta bán tôi với giá bao nhiêu?”

Có vẻ như hiện tại cha Ngụy đang rất vui sướng, bởi vì đã bán đi được một đứa con gái vô ích với giá hời rồi.

“10% cổ phần của Phó thị.”

Ngụy Ngôn Diễm nhíu mày.

“Anh điên rồi.” Phó thị là tập đoàn lớn vô cùng, chỉ 1% cổ phần của tập đoàn này thôi cũng đủ để cho người thường hô mưa gọi gió chứ đừng nói đến việc tới 10% cổ phần.

Chỉ có điều, Phó Trạch Dương chẳng gấp gáp như thế, hắn ôm lấy cô, nói bằng giọng bình tĩnh.

“Anh chỉ nói giao ra 10% cổ phần chứ không nói sẽ giao cho ai. Ngôn Nhi à, em có muốn thay anh quản lí cổ phần của Phó thị không?”