Chiến Lang Ở Rể

Chương 253: 253





Không ai nghĩ đến việc Lê Văn Vân sẽ ra tay đánh cô ta, hơn nữa còn ra tay trước sự chứng kiến của nhiều người nhà họ Lý như vậy!
Hoàng Gia Gia đứng một bên cũng sợ hốt vía một phen.

"Mẹ kiếp, hôm nay muốn ra ngoài thì hơi khó đấy!" Anh ta nuốt nước bọt, không nhịn được mà thay đổi chỗ đứng của mình.

Hai mẹ con Trần Mỹ Huyên và Trần Hi trước hết hơi bất ngờ nhưng giây tiếp theo trong lòng lại trở nên thoải mái hơn không ít.

Nhưng tiếp theo đó hai người cũng bắt đầu lo lắng, dù gì đây cũng là đại bản doanh của nhà họ Lý, Lê Văn Vân ra tay thế này dường như đã quá xúc động.

Nhất thời mọi người đều ngơ ngác theo.

Người phụ nữ kia cũng ngây ra, cô ta cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.

"Theo dấu bàn tay để lại trên mặt bà ấy thì cô đã đánh năm cái." Lê Văn Vân bình tĩnh nói, sau đó anh lại giơ tay lên.

"Bốp"
"Bốp"
"Bốp"
Ba cái tát lại đáp lên mặt cô ta, anh không dùng chân khí, sức mạnh cũng được kiểm soát sao cho vừa phải.

Nhưng liên tiếp bốn cái tát làm người phụ nữ kia choáng váng.


Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Lý Hàng đột nhiên đứng phắt dậy, ông ta nắm lấy tay Lê Văn Vân rồi nói: "Lê Văn Vân, mày muốn chết à!"
Trong mắt ông ta toàn là sự hung tợn, nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân!
Dám đánh người phụ nữ của mình trước mặt mình, ông ta cảm thấy quá đỗi mất mặt.

"Ranh con, gan mày to đấy!" Lúc này giọng điệu của Lý Phong cũng trở nên sắc bén hơn.

Mặt người phụ nữ đã bị đánh kia cũng đau rát hết cả lên, cô ta gào lên một tiếng: "Tôi liều mạng với anh, anh dám đánh tôi, dám đánh tôi cơ à!"
"Đánh cho cái mặt nhựa của cô méo đi rồi sao?" Lê Văn Vân cười phá lên hỏi: "Còn thiếu một cái nữa!"
"Cái tát bên mặt trái cô ta là do tôi đánh." Lúc này một giọng nói có vẻ đã lớn tuổi vang lên.

Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện Lý Đạo Nhiên ngồi bên đó, không nói gì nãy giờ bỗng mở lời, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân rồi nói: "Sao thế, cũng muốn đánh tôi ư?"
"Là ông đánh à?", Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: "Oan có đầu nợ có chủ, trả cho ông bốn cái là đủ!"
Nói xong, anh vùng tay ra khỏi tay Lý hàng, sau đó xoay người đi về phía Lý Đạo Nhiên.

Lý Phong cười khẩy một cái: "Lê Văn Vân phải không, tôi biết cậu, chuyện nhà họ Lê nháo cũng lớn đấy, tôi biết Lôi Bân chống lưng cho cậu nhưng Lôi Bân trong mắt chúng tôi thì không là gì hết, cậu dám ra tay với nhà họ Lý chúng tôi thì hôm nay cậu đừng hòng bước ra khỏi đây."
Lê Văn Vân mặc kệ ông ta nói gì, nhìn thẳng Lý Đạo Nhiên rồi hỏi: "Ông nói cái tát cuối cùng là của ông phải không!"
Lý Đạo Nhiên cười nhạt: "Đúng vậy, nhà họ Lý chúng tôi không cần loại đàn bà không biết nghe lời như thế, vậy nên tôi đánh nó một cái? Sao thế? Muốn đánh lại à?"
"Đúng vậy!", Lê Văn Vân cười với ông ta.

Hoàng Gia Gia sắp ngất tới nơi, anh ta vội can ngăn: "Anh Vân, bình tĩnh nào, bình tĩnh đi, ông cụ nhà họ Lý này...!Lý Đạo Nhiên trên mức đỉnh cấp đấy, chúng ta vẫn còn ở nhà họ Lý mà, đừng manh động!"
Nhưng Lê Văn Vân lại bước mạnh một bước tới ngay trước mặt Lý Đạo Nhiên!
Tốc độ của anh rất nhanh, làm cho Lý Phong và Lý Lợi hoàn toàn không phản ứng kịp.

Sau đó họ cảm nhận được một luồng khí toả ra quanh người Lê Văn Vân, cánh tay Lê Văn Vân cũng đột nhiên vung lên.

"Đỉnh cấp!"
Gần như là đồng thời, sắc mặt mọi người ở đó đều hơi thay đổi, họ không ngờ tới Lê Văn Vân thế mà lại là đỉnh cấp.

"Bốp!"
Lê Văn Vân thế này xem như đánh lén.

Lý Đạo Nhiên cũng vốn cho rằng Lê Văn Vân chỉ là người thường, nhưng hơi to gan mà thôi, nhất thời không kịp né ra, Lê Văn Vân đã trực tiếp vả một cái mạnh lên mặt ông ta!
Lần này Lê Văn Vân đã dùng chân khí.

Lý Đạo Nhiên và cả chiếc ghế ông ta đang ngồi đồng loạt bay ra xa.

"Bộp!"
Bay ra hẳn mấy mét mới rơi mạnh xuống đất.


"Bố!"
"Ông nội!"
Trong phút chốc, tiếng hô hốt hoảng của mọi người đồng loạt vang lên.

Bất kể là ai cũng không ngờ tới Lê Văn Vân sẽ ra tay thật, Lê Văn Vân dám đánh Lý Đạo Nhiên.

Họ càng không ngờ tới Lê Văn Vân sẽ là trên mức đỉnh cấp.

"Lê Văn Vân, mày muốn chết à!" Lý Thiên Vũ nổi nóng nhìn sang Lê Văn Vân, sau đó vội chạy sang đỡ Lý Đạo Nhiên dậy.

Sắc mặt người nhà họ Lý bây giờ đều khó coi đến cực điểm!
Lê Văn Vân đánh xong lại chỉ phủi phủi tay sau đó quay đầu nhìn Trần Mỹ Huyên và Trần Hi cũng đang ngơ ngác không kém mà nói: "Lần này chuyện họ đánh bà xem như huề, còn về tập đoàn Hoàn Vũ thì chúng ta cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện với họ là được."
Hoàng Gia Gia cũng bắt đầu trợn ngược mắt.

Anh ta biết Lê Văn Vân có võ, nhưng Lê Văn Vân ở mức độ nào thì anh ta không biết.

Bây giờ cho dù Lê Văn Vân là đỉnh cấp đi nữa thì cũng không có cách nào chống lại nhà họ Lý hết.

Nhà họ Lý thâm căn cố đế, gia đình họ cũng có người đã hơn ngưỡng siêu cấp.

Cao thủ đỉnh cấp cũng không ít.

Lê Văn Vân là đỉnh cấp cũng không đủ sức đâu!
Nhưng bây giờ Lê Văn Vân lại vả một cái thật kêu lên mặt Lý Đạo Nhiên.

Phát triển của sự việc hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của Hoàng Gia Gia, nếu nhà họ Lý thật sự nổi cơn lôi đình, vạ lây sang anh ta thì đến cả Hoàng Tông Thực cũng không ém nổi chuyện này xuống quá, anh ta sẽ chết chắc.

"Đệt!" Anh ta thầm mắng một tiếng!

Lê Văn Vân to gan quá rồi.

Lê Văn Vân hoàn toàn không để ý tới người nhà họ Lý, bước đến trước chiếc ghế Trần Mỹ Huyên đang ngồi rồi tháo dây thừng ra.

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rất nhanh có không ít người vây lại phía cửa chính, bao vây cả toà nhà.

Lý Đạo Nhiên được đỡ ngồi vào ghế, sắc mặt ông ta tối sầm đến khó coi, ông ta ôm mặt nhìn Lê Văn Vân nói: "Nhóc con, cả đời này của tôi sống bảy mươi sáu năm rồi, chưa hề có ai dám đánh vào gương mặt này của tôi!"1
Lê Văn Vân lúc này đã tháo dây thừng ra, sau đó quay người lại, cười híp mắt: "Ông đánh bạn tôi một cái, tôi trả ông một cái, chuyện hiển nhiên trên đời mà thôi, được rồi, bây giờ có thể ngồi xuống bàn chuyện tập đoàn Hoàn Vũ đàng hoàng rồi.

Tôi lại hơi tò mò đấy, tập đoàn Hoàn Vũ trong mắt nhà họ Lý các người đáng lẽ cũng không là gì mới đúng chứ, các người muốn thu về thì thôi, còn lấy giá thấp như thế..."
Lúc này, Trần Mỹ Huyên nói: "Phía tập đoàn Hoàn Vũ, vốn dĩ là kinh doanh các kiểu mỹ phẩm với đá quý, chúng tôi có một mỏ khoáng sản, không lâu trước đây phát hiện một đường khoáng ngọc thạch.

Giá cả khó mà đo lường được, không biết vì sao mà đến được tai họ, sau đó, họ muốn lấy lại tập đoàn Hoàn Vũ!"
Lê Văn Vân hơi bất ngờ, hoá ra nguyên nhân là đây.

"Chậc chậc, các người đúng là biết cách kiếm chác thật đấy, lúc không kiếm ra tiền thì các người không quan tâm, bây giờ phát hiện có đồ tốt có giá trị thì các người muốn vắt kiệt." Lê Văn Vân liếm môi nói: "Lột lông cừu cũng không ai như các người."
Lý Đạo Nhiên bình tĩnh nói: "Đây là chuyện của chúng tôi, tôi lười nói chuyện với cậu, bây giờ tôi muốn giải quyết chuyện giữa tôi và cậu."
Nói đến đây, trong mắt ông ta ánh lên vẻ sắc lạnh: "Nói đi, cậu muốn chết thế nào, tự chọn một cách để chết đi!"
Nghe đến đây, Trần Mỹ Huyên và Trần Hi đều đổi sắc mặt.

Trần Mỹ Huyên nói: "Lê Văn Vân, cậu đừng quan tâm chúng tôi nữa, mau chạy ra đi, nhà họ Lý nhiều thủ đoạn bẩn thỉu quá, cậu..."
"Lý Đạo Nhiên!" Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: "Bây giờ ông lợi hại đến thế này rồi à? Hễ chút là muốn giết người à?".