Chiến Lang Ở Rể

Chương 259: 259





Bên trong căn phòng, người thanh niên chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.

Dùng mông để nghĩ cũng biết người đàn ông trước mặt này có mối quan hệ không bình thường với Nhan Như Tuyết, vừa rồi qua cuộc trò chuyện giữa hai người cũng nghe ra được mùi vị không bình thường.

Thanh mai trúc mã? Đính ước từ bé? Suốt đời suốt kiếp?
Bây giờ những lời nói mập mờ của Nhan Như Tuyết khiến người đàn ông đang cầm hoa này bắt đầu nổi cơn tam bành!
“Bịch.”
Anh ta ném thẳng bó hoa về phía Lê Văn Vân, hai mắt trợn trừng, dường như anh ta là một người rất dễ nổi giận, lúc này đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lê Văn Vân rồi quát lên: “Rốt cuộc anh là ai?”
Lê Văn Vân tránh bó hoa của anh ta, cau mày liếc nhìn Nhan Như Tuyết, sau đó nhìn về phía người đàn ông nói: “Người anh em à, tôi đã nói rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi và Nhan Như Tuyết không có quan hệ gì.

Câu nói kia của cô ấy chỉ là muốn đùa anh thôi.”
Nói xong anh lại nhìn về phía Nhan Như Tuyết: “Tôi không thích bị người khác lợi dụng, trừ khi tôi muốn thế.”
Quả thực, anh không thích cảm giác bị người khác sử dụng như một khẩu súng.

Lúc trước anh đóng giả làm bạn trai của Đặng Hân Hân là do anh tự nguyện.

Sau đó, Đỗ Tịch Tịch lại lôi anh ra làm súng tiếp, điều này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho anh.

Nhan Như Tuyết cũng phất tay nói: “Trịnh Cường, tôi ghét nhất tính cách của anh.


Chỉ mới vài câu nói thôi cũng khiến anh tức giận rồi!”
Rõ ràng tên của người đàn ông đó là Trịnh Cường, anh ta sững sờ khi nghe những lời của Nhan Như Tuyết, sau đó vội hỏi: “Như Tuyết, em có ý gì?”
Nhan Như Tuyết ngồi đó, liếc nhìn Trịnh Cường và nói: “Rất đơn giản, anh ấy và tôi chỉ là đối tác, những gì chúng tôi nói vừa rồi cũng là giả.”
Trịnh Cường sững sờ, sau đó liếc nhìn Lê Văn Vân và hỏi: “Vậy em ở đây với anh ta để làm gì?”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, Trịnh Cường!” Nhan Như Tuyết cau mày nói: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng những lời nói sẽ gả cho anh chỉ là một trò đùa khi còn nhỏ.

Nếu anh muốn tiếp tục như vậy, cứ can thiệp vào cuộc sống thường ngày của tôi thì ngay cả làm bạn chúng ta cũng sẽ không làm được.”
Trịnh Cường cười gằn: “Em chỉ có thể gả cho anh, trên đời này không ai có thể đối xử tốt với em hơn anh.”
“Tôi nói, những gì tôi nói khi còn bé không tính là gì cả, tôi đã nói với anh nhiều lần rồi.

Bây giờ tôi có chuyện muốn bàn với Lê Văn Vân, mời anh đi giùm cho!” Nhan Như Tuyết lạnh lùng nói.

“Vì vậy, bây giờ em muốn ở với thằng ăn bám này và đuổi anh đi à?” Trịnh Cường nghiến răng nói.

Lê Văn Vân ngẩn ra, anh nhìn Trịnh Cường mà cảm thấy bất lực!
Không biết mạch não của người này được hình thành như thế nào, tại sao lại có suy nghĩ như thế chứ.

Nhan Như Tuyết cau mày, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh về trước được không? Buổi tối tôi sẽ ăn cơm với anh, hiện tại tôi không có thời gian cãi nhau với anh.”
Trịnh Cường liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó có vẻ hơi lo lắng, cuối cùng kéo ghế ra, ngồi xuống nói: “Như vậy không được, có quỷ mới biết người này có ý đồ gì với em không.

Anh không an tâm, hai người muốn nói gì thì cứ nói ngay tại đây đi, anh ở bên cạnh không ngắt lời là được.”
Lê Văn Vân cau mày, anh còn muốn hỏi thêm về chuyện xương rồng, nếu Trịnh Cường ở đây thì anh sẽ không hỏi được.

Anh liếc mắt nhìn Trịnh Cường nói: “Người anh em à, tôi lặp lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng, tôi và Nhan Như Tuyết không hề có quan hệ gì cả.

Tôi và cô ấy đang bàn chuyện làm ăn, là chuyện cơ mật nên phiền anh tránh ra ngoài.”
Trịnh Cường cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và nói: “Nhóc con, tôi không làm gì anh là đã nể mặt Như Tuyết lắm rồi, anh đừng ở đây mà ép tôi nữa, biết tôi là ai không?”
“Ồ!” Lê Văn Vân cũng bị anh ta làm cho nổi điên lên.

“Tôi không quan tâm anh là ai hết.” Lê Văn Vân cười khẩy: “Tôi…”
Thấy có gì đó không ổn, Nhan Như Tuyết đã ngắt lời Lê Văn Vân và nói: “Như vậy đi Lê Văn Vân, nếu anh ta cứ muốn ở đây thì chúng ta không cần tiếp tục bàn chuyện nữa, chúng ta giải tán trước đi, chuyện còn lại chúng ta giao tiếp trên Wechat nhé?”
Lê Văn Vân gật đầu, anh không thèm chọc tức tên Trịnh Cường.

“Được!” Nói xong anh đứng lên.

Nhan Như Tuyết liếc nhìn Trịnh Cường, trong mắt cô ấy hiện lên một vẻ chán nản, dường như Trịnh Cường đã quen với ánh mắt như vậy và cũng không quan tâm lắm, anh ta trừng mắt nhìn Lê Văn Vân rồi đi theo Nhan Như Tuyết ra ngoài.


Lê Văn Vân cũng đứng lên, lúc này một người phục vụ nghiêng người hỏi: “Mọi người… không ăn gì sao?”
“Ừ.” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đã xảy vài chuyện, không ăn.”
Người phục vụ nhướng mày nói: “Nhưng chúng tôi đã bắt đầu nấu món ăn rồi nên phải quyết toán hóa đơn.”
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, sau đó thở dài nói: “Được rồi, anh đi thanh toán hoá đơn đi, sau đó gói lại, những món nào chưa làm thì đừng làm nữa.”
“Dạ!” Người phục vụ bước tới, sau hai phút, anh ta chạy lại nói: “Xin chào, tổng cộng phải thanh toán là ba ngàn bốn trăm hai mươi tám tệ.”
Khóe miệng Lê Văn Vân hơi giật giật, nhà hàng này đắt quá!
Nhưng anh vẫn thanh toán tiền, ít phút sau bên kia đã đóng gói đồ đạc đưa cho Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân thấy rằng không có nhiều thứ, quả thực là hơi đắt.

“Bà nội cha nó, có khi nào Nhan Như Tuyết này cố ý để Trịnh Cường đến nói những lời này nhằm mục đích trốn thanh toán hoá đơn không nhỉ.” Trong lòng Lê Văn Vân thầm mắng mấy câu.1
Tất nhiên, anh biết điều này khó xảy ra.

Nếu là trốn trả tiền, tại sao không ăn xong mới trốn chứ? Hơn nữa Nhan Như Tuyết không phải loại người thiếu tiền.

Anh mang theo hộp cơm bước ra khỏi nhà hàng, đi tới trước xe, mở cốp xe, cất đồ vào.

Lê Văn Vân đang định lên xe, lúc này lại phát hiện có người vỗ vào vai mình.

Lê Văn Vân quay đầu lại, thấy Trịnh Cường chưa đi mà đứng ở đó, quắc mắt nhìn anh.

“Có chuyện gì à?” Lê Văn Vân cau mày.

“Lái xe R8 à, đồ xe rác!” Trịnh Cường nhìn xe của Lê Văn Vân, khinh thường nói.

“Tôi chỉ muốn cảnh cáo anh đừng hòng tơ tưởng đến Như Tuyết, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Trịnh Cường cười khẩy nói: “Sẵn tiện cảnh cáo anh một câu, Trịnh Chi Dư là bố của tôi, chắc anh cũng biết bố tôi là người thế nào rồi chứ? Chớ có chọc tôi!”

“Trịnh Chi Dư?” Lê Văn Vân nghi ngờ hỏi.

Trịnh Cường cười gằn: “Đúng vậy, tôi hi vọng trong lòng anh tự biết suy nghĩ.”
“Chưa nghe thấy bao giờ.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.

Trịnh Cường sửng sốt, sau đó nghiến răng nói: “Vậy để tôi nói cho anh biết, hơn một nửa quán bar và KTV ở Yên Kinh này đều có cổ phần của nhà chúng tôi.

Tôi nói vậy chắc anh đã hiểu rồi chứ, tóm lại anh đừng động vào tôi, cũng tốt nhất đừng làm tôi tức giận.

Sau này cũng đừng gặp riêng Như Tuyết, nếu để tôi phát hiện thì anh sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”
“Não tàn!” Lê Văn Vân bĩu môi liếc anh ta, sau đó lên xe nói: “Nếu không muốn bị đâm thì tránh ra đi.”
“Anh đụng thử xem!” Trịnh Cường nghiến răng nói.

Lê Văn Vân mỉm cười, sau đó đánh đầu xe qua.

Trịnh Cường phản ứng rất nhanh, anh ta nhảy sang một bên, Lê Văn Vân ngồi ở ghế lái nhìn qua cửa sổ xe và cười nói: “Tôi cũng nói với anh là Nhan Như Tuyết và tôi không có gì cả, cho dù là xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến nửa cọng lông của anh.”
Sau đó, Lê Văn Vân nhấn ga và lái xe chạy ra ngoài.

Trịnh Cường sững sờ hai giây, sau đó đột nhiên phản ứng lại nói: “Mình ngốc quá, vừa rồi hình như thằng nhóc này đang uy hiếp mình!”1.