Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 172



Chương 172: Diễn kịch

Tô Cao Cường vừa bước tới cửa đột nhiên ngừng lại, sắc mặt tím tái!

“Thằng nhóc thối tha! Nói phải có chứng cứ, tôi là giám đốc của tập đoàn Tô thị, cậu nghĩ tôi sẽ làm như thế sao?”

Tô Cao Cường quay đầu nhìn chằm chằm Hoàng Minh.

Người bên trong cười lớn: “Ba ơi, con đang nói đùa thôi mà.”

Nghe thấy câu này, Tô Cao Cường thở phào trong lòng.

Ông ta thật sự sợ Vũ Hoàng Minh sẽ tìm được gì đó.

“Thưa ba, thưa chú và mọi người, nhân lúc mọi người đều ở đây, con cũng xin nói luôn.”

“Tập đoàn Thanh Vân là của một người bạn conl”

“Sự tình xảy ra lần này của tập đoàn Tô thị, con và bạn con đã bàn với nhau, anh ấy đồng ý bỏ ra bốn mươi tỷ thu mua năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn”

z + Sầm tối.

Tô Thanh Trúc tựa vào vai Hoàng Minh, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi.

“Hoàng Minh, anh nói thật với em người bạn của anh là ai, mà sao lại đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy đề đầu tư vào Tô thị?”

Cô ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh.

Thực ra trong lòng cô có một sự nghi hoặc.

Cho dù cô gặp phải phiền phức như thế nào thì cuối cùng người giúp cô luôn luôn là Vũ Hoàng Minh.

Cô càng hoài nghi hơn về thân phận của anh.

“Không phải trước đây anh từng nói với em rồi sao? Người bạn đó của anh là một đại gia có rất nhiều tiền!”

“Công ty của anh ấy ð thành phố xếp trong top đầu, giá trị đến chục nghìn tỷ!”

“Số tiền này đối với anh ấy thực sự không đáng là bao”

Thanh Trúc ngồi bật dậy, tròn xoe mắt nhìn anh: “Anh… anh không nói đùa đấy chứ?”

“Công ty lớn… chục nghìn tỷ?”

Cô không dám tin, một công ty lớn như vậy làm sao có thể đến thành phố nhỏ này mở công ty chứ.

“Anh gạt em làm gì? Trước đây cậu ta còn gọi điện đến muốn em và con tới chơi, nhưng công việc ở đây còn nhiều nên anh đã từ chối rồi. Hoàng Minh giải thích rõ ràng.

Nhưng tài xế Trương Hải Long đang nhịn cười. Chỉ là không dám cười thành tiếng, nếu không Vũ Hoàng Minh sẽ đánh chết anh mất.

Hơn mười phút sau, xe đã tới cổng trường mẫu giáo Dương Quang.

Phụ huynh đến đón con rất đông như mọi ngày. Xe đỗ xung quanh cũng rất nhiều.

Trương Hải Long vừa dừng xe, “Âm” một tiếng khiến cả ba người trên xe giật mình.

“Trời ơi, đâm phải người rồi!”

“Lưng của tôi gãy rồi.”

Tiếng kêu đau đớn truyền đến, ba người xuống xe xem có chuyện gì, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đang nằm trước xe.

Trên trán ông ta có máu, trước xe cũng có một vết lõm nhỏ.

Nhìn thấy như vậy, ba người bọn họ đều đã hiểu là có va chạm xe.

“Nhìn cái gì? Đền tiền đi!”

“Ôi, đầu của tôi, lưng của tôi đều sắp gãy cả rồi”

Tiếng kêu của ông ta thu hút nhiều sự chú ý của những phụ huynh xung quanh.

Trương Hải Long có vẻ tức giận muốn kéo ông ta sang một bên.

Nhưng Vũ Hoàng Minh đã ngăn anh ta lại.

Anh cầm điện thoại lên gọi: “Ba ạ! Ba cho con bảy mươi tỷ nhé, con đâm phải một ông lão rồi!”

Không ngờ ông lão đột nhiên nhảy dậy, một chân đá vào chân Hoàng Minh: “Thằng nhóc thối, các người đi xe như thế này mà nhà chỉ có từng đấy tiền thôi à? Dọa ai đây?”

Nhưng điều khiến mọi người ở đó không ngờ rằng là Vũ Hoàng Minh liền nằm xuống bên cạnh, kêu lên đau đớn: “Trời ơi, chân của tôi! Gãy rồi, gãy mất rồi!”

“Bệnh tim của anh, vợ ơi mau lấy thuốc trợ tim của anh ra đây!”