Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 186



Chương 186: Hôm nay không thể đi được

“Vừa mới đến, tôi tên Sở Hoài Sơn, lần này đến tìm mọi người, là muốn ra tiền làm chút chuyện.”

“Đây là chỉ phiếu ba mươi triệu, muốn nhờ mọi người giúp đỡ bắt cóc một người.”

Sở Hoài Sơn lấy chỉ phiếu từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Nhìn dáng vẻ thành khẩn của đối phương, Vũ Hoàng Minh cũng không khách sáo, vươn tay muốn nhận lấy.

Chỉ là, đối phương giành trước một bước đè lên chỉ phiếu.

“Các người không hỏi tôi muốn bắt cóc ai, cứ như vậy đồng ý? Lỡ như không làm được, phải tính sao?”

Sở Hoài Sơn vẫn rất cảnh giác.

Ba mươi triệu với những ông lớn bên trên mà nói, không đáng là gì.

Nhưng mà, nếu không bắt được người, sẽ lớn chuyện.

“Cứ yên tâm đi, chỉ cần giá cả hợp lý, cho dù là vương hầu chúng tôi cũng có thể bắt cho ông.”

Vũ Hoàng Minh đầy tay Sở Hoài Sơn đè lên chỉ phiếu ra, thuận tiện trực tiếp đưa chỉ phiếu cho Vương Ma Tâm.

“Phù!”

Một làn khói phun ra khỏi miệng anh.

“Nói đi, là người nào đáng giá nhiều như vậy?”

Sở Hoài Sơn nhìn người trẻ tuổi trước mặt, luôn cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.

Nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là không ổn chỗ nào.

“Chủ tịch tập đoàn Tô thị, Tô Thanh Trúc.”

“Trong vòng ba ngày, tôi phải thấy cô ta”

“Có thể làm được không?”

Sð Hoài Sơn nói ra điều kiện của mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.

Ông ta muốn nhìn ra gì đó từ ánh mắt của đối phương.

Nhưng, bất kể ông ta nhìn thế nào, ánh mắt của đối phương vẫn sâu như biển.

“Không thành vấn đề, chỉ là một chủ tịch nhỏ bé thôi mà.”

“Có điều, tôi rất tò mò, tại sao các người lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để bắt cóc một người phụ nữ?”

Vũ Hoàng Minh buông điếu thuốc trong tay xuống, khẽ gãy tàn thuốc vào gạt tàn.

Ánh mắt Sð Hoài Sơn trầm xuống: “Hình như không liên quan đến các người? Các người chỉ cần nhận tiền làm việc là được rồi!”

Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.

“Vậy cũng phải, là tôi nhiều chuyện”

Nhưng, vừa dứt lời, sắc mặt anh bỗng nhiên lạnh lẽo!

Vươn tay nhấc lấy gạt tàn trên bàn, trong chớp mắt đập vào đầu một người đàn ông cường tráng bên cạnh Sở Hoài Sơn.

“Bốp!”

Cả gạt tàn đều nứt ra, mà đầu của người đàn ông cường tráng kia giống như trái dưa hấu, trực tiếp bị đập cho vỡ nát.

Ngã xuống đất, không biết sống chết.

Mà chuyện này vẫn chưa kết thúc, liếc nhìn người đàn ông còn lại bên cạnh Sở Hoài Sơn muốn rút súng, Trương Hải Long một tay chống lên bàn, nhảy ra ngoài.

Nặng nề đạp lên mặt người đàn ông đó, xương cốt trên mặt đều vỡ nát dưới cú đá đấy.

“Bốp!”

Người đó nặng nề bay ra ngoài, đập vào tường.

Thay đổi xảy ra đột ngột, khiến tất cả mọi người không kịp dự đoán.

Sð Hoài Sơn đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.

“Cậu có ý gì?”

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, đã giết hai đàn em của ông ta.

Rất hiển nhiên, đối phương từ đầu đến cuối đều không dự định bàn bạc với mình.

Vũ Hoàng Minh vươn tay lau vết máu trên mặt, ánh mắt sắc bén như dao.

“Ông muốn biết tại sao?”

“Ngại quá, tôi sẽ không nói với ông!”

Sð Hoài Sơn thấy tình hình không ổn, nhấc chân đá vào mép bàn.

Cái bàn trượt ngang về phía Vũ Hoàng Minh, nhưng một tay anh rơi xuống, trực tiếp chặn đứng cái bàn sắp đâm tới.

“Thực lực cũng không yếu, có mấy phần bản lĩnh.

“Nhưng, hôm nay ông không thể đi được”

Nói xong, phất tay.

Trương Hải Long đi về trước một bước, xoay Tiếng xương cốt vang lên răng rắc, ngoắc ngón tay với Sở Hoài Sơn.

Sắc mặt Sở Hoài Sơn lạnh lùng, tốt xấu gì bản thân cũng là hầu gia.

“Hây!”

Hai chân nhanh như gió, đá về phía Trương Hải Long.

Nhưng khoảnh khắc khi ông ta nhấc chân, ông ta liền hối hận.

Bởi vì, ông ta nhìn thấy vẻ mặt Trương Hải Long lộ vẻ khinh thường…