Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 42



Chương 42

Hơn bốn mươi phút sau.

Vũ Hoàng Minh xuất hiện trong ngôi nhà kiểu cũ.

“Chào anh Minh.”

Sở Thanh Nam và binh lính hai bên xung quanh cùng cúi chào.

Vũ Hoàng Minh xua tay, ánh mắt rơi vào Sói hoang và Sói trắng đang bị còng trên bàn.

Khoảnh khắc Sói hoang và Sói trắng nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, bọn họ biết, chính chủ đến rồi!

Ba của đứa bé gái đó, có lẽ là người đang ở trước mặt bọn họ.

Có thể điều động nhiều người như vậy, thân phận của đối phương, đừng nói là gia tộc hàng đầu, cho dù là ba gia tộc hàng đầu của Minh Xuyên cộng lại cũng không dám thách thức anh ta!

“Con gái tao đâu?”

Vũ Hoàng Minh bước tới và đứng trước mặt hai người họ.

“Lạch cạch”

Một điếu thuốc đốt lên, anh hít một hơi thật sâu.

“Thưa ngài, tôi đã nói cả rồi, ngài tha chúng tôi một mạng được không?”

Lời vừa nói xong, một cái tát vang dội giáng xuống mặt anh ta.

“Bốp!”

Mang theo chiếc răng đẫm máu văng ra từ miệng Sói hoang.

Lúc này một nửa khuôn mặt của anh ta đã sưng lên.

“Mày không có tư cách để bàn điều kiện với tao.”

Làn khói dày phun ra từ miệng của Vũ Hoàng Minh.

Mặt Sói hoang đau đớn, nhưng không dám nói lại lời nào.

Anh biết rằng, hai anh em mình, ngày hôm nay là xong đời rồi Nói hay không nói, đều chỉ có một con đường chết.

Nói rồi, còn có thể chết nhẹ nhàng một chút.

“Thưa ngài, người đem con gái ngài đi là Lưu Thủy Tiên, là vợ của Mạc Trung Kỳ, con trai thứ hai của nhà họ Mạc, cũng là chị gái của Lưu Bích Ngân, trưởng nhà họ Lưu.”

Sói hoang không giấu giếm chuyện, nói thẳng ra mọi thứ.

“Lưu Thủy Tiên?”

“Vợ của con trai thứ hai nhà họ Mạc?”

“Rất tốt!”

Gân xanh trên thái dương của Vũ Hoàng Minh bạo phát, ánh mắt khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Thưa ngài, tôi không cầu xin gì khác, chỉ cần ngài có thể để hai anh em chúng tôi chết dứt khoát một chút là được!”

Vũ Hoàng Minh vứt tàn thuốc trong tay, liếc nhìn hai người họ.

Không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Khi bước tới cửa, mới nói: “Cho hai người họ chết dứt khoát một chút.”

Nói xong liền đi xuống lầu.

Trên lầu, Sð Thanh Nam bước tới, nhìn hai anh em Sói hoang.

“Các người ngàn lần vạn lần không nên động vào anh Vân.”

“Kiếp sau, nhớ cho kỹ người nào có thể động, người nào không thể động đến.”

Nói xong liền bước tới muốn bẻ gãy cổ hai người Sói hoang Thế nhưng, Sói hoang lại mỡ miệng nói: “Trước khi chết, ngài có thể nói cho tôi biết, vị vừa rồi là ai được không? Để anh em chúng tôi, xem như được mỡ mang tầm mắt!”

Sð Thanh Nam nhìn hai người, thờ hắt ra một hơi: “Nếu đã như thế, vậy thì các người nhớ kỹ đi!”

“Anh ta họ Vũ, tên là Hoàng Minh, mọi người gọi là Minh Vương!”

Sói hoang và Sói trắng trừng mắt, trợn tròn!

Vị đó, chính là một nửa bầu trời ở Bắc Sơn?

Bọn họ, thế mà lại có vinh hạnh được gặp mặt Minh Vương, cũng xem như đáng rồi.

“Rắc rắc!”

Sð Thanh Nam vươn tay, trực tiếp bẻ gãy cổ bọn họ.

Sau đó anh đứng dậy, cùng với hai thuộc hạ rời khỏi căn nhà này.

Trên con đường phía dưới lầu, hàng trăm binh lính đứng ngay ngắn trước Vũ Hoàng Minh, chờ mệnh lệnh.

“Anh Minh, bây giờ chúng ta đến nhà họ Mạc ạ?”

Sð Thanh Nam xuất hiện trước mặt Vũ Hoàng Minh, kính cần hỏi.

Vũ Hoàng Minh không nói, chỉ đưa tay lấy chiếc mặt nạ Kim Long từ trong túi ra.

Vào lúc anh đeo vào chiếc mặt nạ Kim Long, hàng trăm binh sĩ, trong đó có Sở Thanh Nam, đồng loạt quỳ một gối.

“Kính chào Minh Vương!”

Vũ Hoàng Minh đôi mắt lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào.

“Xuất phát, nhà họ Mạc!”

Sân sau của một biệt thự.

Mạc Trung Kỳ nhìn cô bé bị trói trên ghế đầu, nhíu mày.

“Sao cô lại bắt một đứa bé làm gì, có tác dụng gì đâu chứ?”

Sắc mặt anh ta có hơi khó coi.