Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 29: Vì Sao Là Hôm Nay





Vì cái gì hết thảy đều lộn xộn? Vì cái gì?
--------------------------
Trong núi mưa hết trận này tới trận khác, tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng chính là không có xu hướng tạnh.

Thời tiết như vậy Quý Thần Ly không tài nào quay chụp được, đứng sau đoàn phim là một đại kim chủ không thiếu tiền, chờ một hai ngày cũng không sao.

Nhưng tổ kia của Hàn Hân Viễn thì khác, chậm một ngày chính là tổn thất thêm một ngày.

Đặc biệt là mấy vị khách mời kia, một người hai người chỉ hận không thể tính cát-xê quay phim theo giờ, thật sự tuyệt đối không có khả năng chi trả.

Nên đoàn quay chương trình thực tế cách vách chờ đến buổi chiều mưa nhỏ liền mặc áo mưa dầm mưa thu, bọn họ hình như muốn vào núi tìm nấm quý hiếm gì đó, nghe nói là đặc sản địa phương.

Quý Thần Ly thoải mái dễ chịu nằm trên giường lớn ấm áp trong phòng khách sạn, khi Phong Thái bát quái kể cho nàng chuyện đó, nàng cười đến vui sướng khi người gặp hoạ.

Đừng nói nấm, dù có là kim cương, loại thời tiết này trả tiền cho nàng lên núi đào nàng cũng không đi.

Cành khô cỏ dại bùn sình đầy đất, khán giả đúng là ăn no rực mỡ mới thích xem cái loại chương trình thực tế này.

Bất quá Quý Thần Ly không thể thoải mái được bao lâu.

Phòng đối diện nàng chính là Minh Diễm, Minh Diễm thích náo nhiệt, không thể ở một mình được, thích cùng người bát quái nói chuyện phiếm.

Hiện giờ Hàn Hân Viễn không ở, cô đành phải đi tìm Quý Thần Ly.

"Thần Ly, chị ăn dâu tây không? Mới không vận từ Nhật Bản về đây." Minh Diễm bê một rổ dâu tây trắng còn dính bọt nước vào phòng Quý Thần Ly.

Giờ còn chưa đến đầu xuân, không phải mùa ăn dâu tây, một rổ dâu tây trắng như vậy, Quý Thần Ly nhìn mà thịt đau thay Minh Diễm.

"Quá lạnh, cô đưa cho Hàn Hân Viễn đi."
"Để cho em ấy một rổ rồi, đây là cố ý đưa cho chị nha." Minh Diễm cười, đặt rổ hoa quả lên bàn trà trước sô pha.


"Minh Diễm, có chuyện gì thì nói, không cần phải như vậy." Quý Thần Ly có giao tiếp với người Minh gia cũng coi như có chút năm đầu, đối với bọn họ nhiều ít có chút hiểu biết, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [1].

Huống chi ân cần của Minh Diễm đã sớm hiến hết trên mặt rồi.

"Hi hi, vẫn là chị dâu hiểu em." Minh Diễm nhếch môi cười vui vẻ: "Chị dâu, từ ngày hôm qua chị đã thui thủi trong khách sạn rồi, không khó chịu sao?"
Quý Thần Ly thẳng thừng: "Không khó chịu."
"......!Nhưng mà em khó chịu a....." Minh Diễm không ngừng kêu khổ: "Nếu không để em đi ra ngoài, em sẽ buồn đến chết mất!"
Quý Thần Ly cười: "Đại môn không ai ngăn cô mở cửa, cô chỉ việc đi ra không phải là được sao?"
"Một người ra ngoài chơi thực đáng thương...." Minh Diễm lưỡng đạo tế mi nhíu thành bát tự (八), chu môi uỷ khuất: "Thần Ly....!chị dâu....!chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi....."
Minh Diễm so với Quý Thần Ly còn lớn hơn nàng hai tuổi, mặt dày làm nũng với nàng, cô ta còn chưa kịp ghê tởm chính mình nhưng sớm đã khiến nàng ghê tởm đến nổi da gà: "Không, muốn đi thì tự cô đi, sao cứ phải gọi tôi đi theo làm gì?"
"Không phải là em....!sợ chị một người ở khách sạn....!nhàm chán sao...."
Quý Thần Ly bật cười: "Là chính cô nhàm chán đi?"
Minh Diễm bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ, càng không kiêng nể gì nháo Quý Thần Ly, Quý Thần Ly bị nàng phiền đến không có cách đối phó, đành phải đáp ứng: "Chỉ một giờ đúng không?"
"Vâng! Vâng! Vâng!" Minh Diễm gật mạnh đầu như tiểu cẩu.

"Thôi được." Quý Thần Ly thở dài: "Đi chỗ nào đây?"
"Em đã hỏi thăm qua! Nhóm Hân Viễn bây giờ ở chân núi còn có hoạt động, chưa lên núi nhanh như vậy, chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"
Vừa nghe đến Hàn Hân Viễn Quý Thần Ly liền héo, nàng hối hận mình tiện miệng đáp ứng Minh Diễm, nhưng đã bị Minh Diễm xô xô đẩy đẩy ra khỏi cửa.

Ngày mưa ướt lạnh, hàn khí xuyên thấu qua áo khoác lông dày cộp của Quý Thần Ly, thấu vào tận xương cốt, nàng nhịn không được run run một chút, càng hối hận.

Tạo nghiệt gì thế này, chăn ấm hạnh phúc không ở, ngày mưa ra đây chịu tội.

Minh Diễm đại khái bị nghẹn thảm, vừa ra khỏi cửa thì rất cao hứng, mặc áo mưa bung dù nhảy nhót đi trong mưa, cứ như tiểu hài tử, còn định dùng giày gót nhọn đi đường đất, bị Quý Thần Ly ra lệnh cưỡng chế thay ủng cao su bền mà cồng kềnh.

Minh Diễm ra cửa đương nhiên không có khả năng chỉ cùng Quý Thần Ly hai người, phía sau bảo tiêu trợ lý người đại diện đều đi theo, Phong Thái sợ Quý Thần Ly chịu khi dễ, cũng đi theo.

Nói là hai người ra cửa, kết quả biến thành một biển người mênh mông cuồn cuộn.

Minh Diễm sớm đã quen với loại trận thế như này, chỉ coi đám người đằng sau là không khí, suốt một đường chỉ nói chuyện với Quý Thần Ly.

Cũng may đoàn quay chương trình thực tế kia ở không xa, lội bùn đất nửa tiếng là đến.

Thời điểm bọn họ đến Hàn Hân Viễn còn đang ở trong ruộng lăn lộn, nghe nói là phân đoạn khởi động trước khi tìm nấm.

Mấy khách mời bị dây lò xo buộc chặt, chạy từ đầu ruộng bên này đến đầu bên kia, không dùng tay cắn xuống kẹo que treo ở cuối ruộng mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng không biết đã quay bao nhiêu lần, mấy người chơi cùng với thợ quay phim như mới tắm trong bùn, trên mặt toàn là nước bùn, nếu không phải Hàn Hân Viễn tóc dài dùng dây buộc tóc buộc thành đuôi ngựa, Quý Thần Ly căn bản không phân biệt được người nào là Hàn Hân Viễn.

Dưới trời mưa nhỏ, thỉnh thoảng còn thổi tới một trận gió, Quý Thần Ly mặc áo khoác trùm áo mưa đứng trên bờ ruộng còn sợ lạnh, huống chi là mấy người còn đang lăn lộn trong bùn.

Quý Thần Ly nhớ tới cảnh mình nhảy hết lần này đến lần khác xuống hồ băng, thở dài.

Ở trong cái vòng này, loại sự tình này nếu mình không làm, đằng sau còn bao nhiêu người mỏi mắt chờ mong, đều là đổi mạng lấy tiền.

Thế nhưng Quý Thần Ly thực sự rất bội phục Hàn Hân Viễn, nàng chỉ nghĩ Hàn Hân Viễn là cô đại tiểu thư tới ngồi chơi xơi nước rồi đi, này vừa thấy mới biết được, Hàn Hân Viễn cùng một đám đàn ông ở trong ruộng nước, tư thế liều mạng kia, không một tên đàn ông nào so được, trên mặt đầy bùn đất chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được ngũ quan.

Cái phân đoạn này thật vất vả mới quay xong, một khách mời nam cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, giành được ưu thế nhỏ.

Nhóm trợ lý ở một bên cầm khăn lông nước ấm ba ba chờ vội vàng chạy lên bọc lão bản của mình lại, cách đó không xa có dựng mấy lều vải, mấy khách quý người toàn bùn đất chạy nhanh đi vào thay quần áo sưởi ấm.

Quý Thần Ly khó hiểu, hỏi Minh Diễm: "Lấy bối cảnh Hàn Hân Viễn, sao lại nghĩ quẩn tới đây chịu tội như thế này?"
Minh Diễm hơi hơi mỉm cười: "Chờ khi chị bị người đời chỉ thẳng mặt mắng bình hoa chị sẽ biết."
Quý Thần Ly chưa từng bị người chỉ mặt mắng bình hoa, hay nói đại khái là nàng trong việc diễn xuất có chút thiên phú, xuất thân phi chính quy, thay đổi giữa chừng, từ biên tập viên chỉnh sửa hậu kỳ đi ăn máng khác làm diễn viên, thế nhưng thích ứng khá tốt, thậm chí dựa vào mấy vai phản diện lấy được thanh danh có kỹ thuật diễn tốt, cho nên nàng không thể thể hội cái loại tư vị bị người mắng bình hoa này, nhưng.....!
"Người ta mắng Minh Lãng mặc cho bọn họ mắng? Phong hào, thuỷ quân lăng xê mỹ nhan thịnh thế [2], diễm áp, sau đó có mấy người tới phát bản thảo phẩm cách tốt.

Loại chuyện này đến tôi còn biết, đừng nói mấy người không biết."
"Lăng xê....!nhưng Hân Viễn phải chịu mới được a...." Minh Diễm cười khổ.

Tính cách kiêu ngạo như Hân Viễn, người khác sau lưng mắng em ấy đã đủ khiến em ấy ọe chết, ngoài mặt còn phải giả bộ rộng lượng không so đo.


Kiểu chơi của mấy tiểu minh tinh tranh kỳ khoe sắc kia, em ấy đâu thèm mất tiết tháo học theo.

Quý Thần Ly nhìn Minh Diễm, dường như đã minh bạch dụng ý chuyến đi này: "Minh Diễm, cô dẫn tôi tới đây, chính là muốn tôi có cái nhìn khác với Hàn Hân Viễn sao?"
"Chị dâu chị nghe em nói." Minh Diễm tận tình khuyên bảo: "Hiện tại tỷ của em là thiệt tình thật lòng chỉ muốn cùng chị ở bên nhau, chị với Hân Viễn giằng co mãi như vậy cũng không phải biện pháp.

Em biết chị trong lòng cũng thích tỷ của em, hai người....."
"Ai nói tôi thích cô ta?" Quý Thần Ly che miệng cười trào phúng: "Tôi và tỷ cô sớm có ước định, bộ phim này quay xong lập tức ly hôn.

Sao, cô ta bộ không nói cho cô sao?"
Minh Diễm không thể tin được, cô mở to hai mắt, một hồi lâu mới hỏi lại: "Không đúng.....!Việc này là sự thật sao?"
"Đương nhiên là sự thật, thiên chân vạn xác."
"Nhưng tỷ của em nói....."
"Tỷ cô nói gì là chuyện của cô ta, Minh Diễm cô cũng biết, lúc trước là tôi ép tỷ cô kết hôn, hiện giờ tôi nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt.

Cô có thời gian nháo ở bên tôi, chi bằng đi khuyên nhủ tỷ cô thì hợp lý hơn."
"......." Minh Diễm chỉ muốn tự vả mình hai tát, không dưng tự nhiên hao tâm tổn ý làm gì? Chỉ biết quan hệ ba người này thật phức tạp, không ngờ lại phức tạp tới mức này.

Minh Diễm ảo não nói: "Thần Ly, em lần này thật là tưởng tới hỗ trợ......"
"Tôi biết." Quý Thần ly nói, "Còn có việc sao? Không có việc gì thì trở về đi."
Minh Diễm đích xác muốn hỗ trợ, đương nhiên là giúp Minh Lãng, Quý Thần Ly không cần thiết nợ tình Minh Diễm.

"Vậy......!Vậy trở về đi......" Minh Diễm ủ rũ cụp đuôi.

"Chờ một chút!" Hàn Hân Viễn thay đổi một thân quần áo mới sạch sẽ thoải mái từ lều trại đi ra, nhìn có vẻ còn gội đầu, chỉ là đơn giản rửa sạch một chút, tóc mai còn dính ít bùn, nhưng đã so vừa rồi sạch sẽ hơn nhiều, "Em và mọi người cùng nhau trở về."
Minh Diễm hỏi: "Không phải em còn phải quay thêm sao?"
"Không quay nữa, dẫn đường nói trời núi thế này có nguy hiểm."
"Vậy......" Minh Diễm nhìn xem Quý Thần ly, "Vậy......"
Quý Thần Ly cười, xem ra bản thân đã doạ Minh Diễm sợ tới mức không nhẹ a, "Vậy cùng nhau đi thôi."
"Được rồi!" Minh Diễm lại cao hứng lên, mặc kệ nói như thế nào, thế này cũng coi như có tiến bộ.

Bất quá trên đường trở về đều là Hàn Hân Viễn cùng Minh Diễm nói chuyện, Minh Diễm mới đầu còn có thể chiếu cố Quý Thần Ly cùng nàng nói hai câu, mà Quý Thần ly lại là bộ dạng hờ hững lạnh lẽo, Minh Diễm chạm vào vài lần rồi thôi, đành phải không dám lại đi nói chuyện với Quý Thần Ly, ngược lại cùng Hàn Hân Viễn nói chuyện phiếm.

Lúc sau trở về Minh Diễm nghĩ trăm lần cũng không ra, cô nhớ rõ Quý Thần Ly ban đầu rất ngoan ngoãn, người thoạt nhìn cũng ở chung khá tốt.

Mặc dù sau lại làm chuyện kia hơi quá mức, nhưng mặc kệ nói như thế nào, người ta đã cứu Hàn Hân Viễn một mạng.

Tuy rằng Minh Diễm đối việc này cũng có chút khinh thường, nhưng mạng sống đương nhiên so bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.

Loại này chưa nói tới kết hôn, cho dù Quý Thần Ly muốn toàn bộ Minh gia chỉ sợ Minh Lãng cũng sẽ đáp ứng.

Cho nên trong xương cốt Minh Diễm đối với Quý Thần Ly có điểm coi khinh, lại không có chán ghét đến trình độ của Tạ Thanh Lam.

Nhưng mà......!Sau khi kết hôn khác biệt thật sự quá lớn đi? Miệng lưỡi sắc bén, Minh Diễm chống đỡ không nổi.

Khó trách đều nói phụ nữ vốn hay thay đổi, Quý Thần Ly còn không biết xấu hổ hỏi Minh Lãng có thay đổi không, rõ ràng cô ta mới là người thay đổi lợi hại nhất kìa!
......!
Buổi tối Quý Thần Ly tắm rửa xong, cho rằng rốt cuộc có thể thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, cho đến nửa đêm, khi Hàn Hân Viễn lại một lần nữa gõ vang cửa phòng nàng, Quý Thần Ly thật sự suy sụp.

"Hàn tiểu thư cô có phiền hay không a?" Quý Thần Ly bất đắc dĩ hỏi.

"Có thể tâm sự sao?" Hàn Hân Viễn cười nói.

"Không, chúng ta thế này," Quý Thần Ly chỉ chỉ Hàn Hân Viễn, lại chỉ chỉ chính mình, "Có gì để tâm sự?"
"Cô cùng tôi tâm sự về Minh Lãng đi." Hàn Hân Viễn cười đến có điểm cô đơn, "Tôi đã thật lâu chưa thấy qua chị ấy."
"......" Quý Thần Ly vô ngữ nói, "Tôi có thể đổi người khác không? Cô có thể đáp ứng tôi được không?"
Nhưng Quý Thần Ly vẫn là để Hàn Hân Viễn vào phòng.

Quý Thần Ly dựa trên giường mơ màng sắp ngủ, Hàn Hân Viễn ngồi trên sô pha lải nhải, nói mình và Minh Lãng khi còn nhỏ thanh mai vô tư, còn nói Minh Lãng phải bảo vệ mình cả đời, còn rất có công hiệu thôi miên.

Quý Thần Ly nghĩ, bản thân quả nhiên không yêu Minh Lãng, nghe Hàn Hân Viễn nói chuyện cũ mối tình đầu, thế nhưng nội tâm một chút dao động đều không có, thậm chí còn có điểm muốn cười.


Ngay giây phút Quý Thần Ly chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, giường đột nhiên bắt đầu rung kịch liệt, nàng bỗng nhiên trợn mắt, phát hiện toàn bộ phòng khách đều đang rung chuyển.

"Động đất?"
"Động đất." Hàn Hân Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình ai oán vừa rồi, nhanh chóng quyết định kéo còn chưa kịp phản ứng Quý Thần Ly chạy ra bên ngoài, "Tôi đi kêu Minh Diễm, cô mau đi ra!"
Nhưng khi mở cửa ra, hành lang đã bị đám người sợ hãi chen đầy, đen nghìn nghịt một mảnh tất cả đều là đầu người, kinh hoảng thất thố thét chói tai tràn ngập toàn bộ hành lang.

Khách sạn này chỉ có hai cầu thang thoát hiểm, độ rộng không đến một mét, hai người ở tại tầng bảy, lúc này muốn đi xuống căn bản không có khả năng.

"Không còn kịp rồi!" Quý Thần Ly túm Hàn Hân Viễn lui trở về, lúc này toàn bộ toà nhà đã lắc lư hơn hai mươi giây, trên tường bắt đầu sinh ra những kẽ nứt thật lớn, lập tức có nguy cơ sụp xuống.

Tro bụi từ trần nhà rào rạt rơi xuống, thế giới xung quanh đong đưa lúc lắc, Quý Thần Ly chỉ kịp với tay cầm lấy trên bàn non nửa bình nước khoáng chưa uống hết, kéo Hàn Hân Viễn cùng nhau trốn vào khe hở nhỏ hẹp hình thành giữa giường và góc tường.

"Nhưng mà còn Minh Diễm!" Những lời này của Hàn Hân Viễn chưa nói xong, trần nhà đã sụp xuống dưới, đem hai người cùng nhau vùi vào bóng tối.

Một giây kia bị đập xuống, Quý Thần ly thế chính mình kêu oan.

Trọng sinh kiểu này có gì tốt, mới vừa trọng sinh xong đã chết là cái quỷ gì? Còn có tại sao chỗ nào cũng có động đất, thời gian trận động đất này tuyệt đối không khoa học......!
Trọng sinh nhân sinh tựa như khai quải, câu này là tuyệt đối gạt người......!
Nhưng mà nàng đã quên, năm này là năm quốc nội thường xuyên xảy ra động đất, hơn nữa không chỉ có một chỗ.

......!
Nửa đêm Minh Lãng gục đầu vào bàn làm việc chợp mắt một lát, đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, bừng tỉnh dậy, tỉnh lại đầu óc ong ong đau.

Cô nhìn về phía tây, một tia chớp xé ngang bầu trời, phảng phất xé toạc một lỗ hổng trong màn đêm.

Tim Minh Lãng đập nhanh dữ dội, cô cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra.

"Minh tổng! Đã xảy ra chuyện!" Trợ lý miệng luôn luôn treo nụ cười thần sắc hoảng loạn mà vào văn phòng Minh Lãng, "Núi Tùng Hồ động đất! 7.2 độ richter! Tâm chấn ở ngay gần chỗ của nhị tiểu thư!"
Trái tim Minh Lãng kịch liệt co rút lại, "Chuẩn bị phi cơ, lập tức!"
"Nhưng phải được phép......"
"Lập tức!"
"......!Đã rõ."
Minh Lãng ngã vào sô pha, móng tay cắm sâu vào huyết nhục bên trong.

Làm sao có thể là hôm nay......!Làm sao có thể là hôm nay?
Vì cái gì hết thảy đều lộn xộn......!Vì cái gì!?
Thần Ly, Thần Ly......!Em ngàn vạn lần không thể lại......!
——————
1.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có chuyện gì cũng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm
2.

Mỹ nhan thịnh thế (美颜盛世): thuật ngữ mạng, dùng để chỉ một người nào đó khi còn trẻ giá trị nhan vô cùng cao, nhưng chỉ dừng lại ở quá khứ.

Từ này ban đầu được dùng bởi hậu viên hội của Kim Heelchul, để miêu tả người đàn ông có vẻ ngoài mỹ lệ, mỹ mạo thiên hạ vô song.

Hiện tại để miêu tả một người có vẻ đẹp mỹ lệ đến cực hạn..