Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 113: Sao Lại Hoài Nghi Chuyện Tôi Không Làm Điều Gì Xấu?



Tập hợp các thiếu nữ chỉ gặp nhau trong phòng tắm, chúng tôi hỏi Angelica-san về các sự kiện ngày hôm nay.

Rõ ràng, đó là một ngôi làng rất nhỏ.

Và toàn người nghèo ở đó.

Mặc dù vậy, dân làng vẫn tốt bụng.

Một ngôi làng nhỏ và nghèo nàn, không có tường phòng thủ hay thậm chí là hàng rào, mặc dù nằm gần Rừng Quỷ Quyệt nhưng vẫn yên bình với những cư dân tốt bụng và hiền lành.

Là Haruka thường ngày, cậu không nói một lời nào về chuyện đó, nhưng có vẻ như cậu ấy cũng tặng lúa mì và thuốc để cảm ơn vì số rau.

Thế là cả làng khóc.

Đó là lý do tại sao dân làng rất biết ơn cậu ấy.

Angelica-san vui vẻ và tự hào nói về Haruka-kun, gần như tỏa sáng khi cô nói vậy.

Cả làng vui mừng khôn xiết với bức tường lộng lẫy đó.

Làm thế nào cậu ấy mua tất cả khoai tây mà họ than thở rằng họ không thể bán được và thậm chí còn dạy họ kỹ thuật nấu ăn.

Và cách cậu ấy đi đường vòng, chặt phá Rừng Quỷ Quyệt gần đó.

Angelica-san rất vui vì được cảm ơn hết lần này đến lần khác cùng với Haruka-kun.

Cô kể cho chúng tôi rất nhiều điều mà Haruka-kun thường không nhắc đến.

Mắt ai cũng đỏ hoe vì chúng tôi không thể ngừng khóc.

Haruka-kun chỉ giả vờ xấu xa thôi.

Tôi biết nhiều người giả vờ tốt bụng, hay nói cách khác là những kẻ đạo đức giả, tôi đã thấy rất nhiều người lớn như vậy.

Ngọt ngào và dễ nghe, những lời nói sáng suốt tuyệt vời không có bất kỳ nội dung nào, và những người phô trương điều đó, thu lợi từ việc trêu chọc người khác. Có rất nhiều thứ như vậy ở thế giới trước đây của chúng tôi.

Nhưng Haruka-kun lại giả vờ xấu xa, liên tục nói những điều lố bịch và hèn hạ, đồng thời chỉ công khai những hành động vô lý hoặc thái quá của mình.

Đó là lý do tại sao chúng tôi chưa bao giờ nghe nói cậu ấy làm điều gì tốt.

Mặc dù những điều tốt đẹp liên tục xảy ra xung quanh Haruka-kun, nhưng cậu vẫn luôn nói rằng đó chỉ là tai nạn, sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng cậu không liên quan gì đến chuyện đó, rằng cậu không biết gì, rằng cậu không làm gì cả, đó cũng là một điều ngạc nhiên đối với cậu ấy, tự cho mình là kẻ phạm tội, tuyên bố rằng cậu không có lỗi về điều đó, mặc dù đã khiến mọi chuyện xảy ra.

Nói cách khác, cậu ấy là một kẻ xấu giả tạo.

Luôn hành động như một kẻ xấu, cậu không ngừng giúp đỡ mọi người, nhưng sau đó lại hành động như thể cậu ấy không liên quan đến bất kỳ điều gì trong số đó.

Đó là lý do tại sao hôm nay cậu vẫn giữ vẻ ngoài bình thường và chạy trốn khỏi những người cảm ơn cậu ấy trong nước mắt.

Cậu có thể đối đầu với một đám quái vật hoặc một Đại Mê Cung, bằng cách nào đó tự mình xử lý tất cả, nhưng cậu ấy vẫn phải trốn thoát khỏi những người đang cảm ơn mình.

Bởi vì cậu ấy chỉ biết làm trò lừa đảo.

Vì thế mà mắt ai cũng đỏ hoe.

Sau khi chúng tôi ra khỏi phòng tắm và đưa cuộc tụ tập chỉ dành cho thiếu nữ của chúng tôi về phòng, Angelica-san, trông rất vui vẻ, mang theo bộ quần áo mà Haruka-kun đã mua cho cô. Mọi người đều nhìn với vẻ ghen tị với những chiếc váy và đồ lót, có thiết kế và đồ trang trí cầu kỳ, tinh xảo đến mức khó có thể tin rằng chúng đến từ thế giới này, nơi hầu như không có quần áo sang trọng nào, nhưng... Càng nhìn, chúng càng trở nên dâm đãng hơn. Mục tiêu rất rõ ràng, cậu ấy CÓ TỘI. Ý tôi là...?!

「Kyaa! Cái này là gì vậy? Vết rạch dài tới tận xương hông! Đợi đã, đây có phải là sườn xám không?」 「Bộ váy màu đỏ này dễ thương quá... Hở? Đường cắt sâu đến tận rốn...」 「Chiếc váy đen trông rất quyến rũ và có phần hở lưng... Hở! Nó hở đến mức có thể lộ cả mông! Thật không đứng đắn!」 「Sợi dây này là gì vậy? Là váy à? Nó không che được gì cả! Chỉ là một sợi dây thôi mà!?」 「Hừmm, và đây là một cái lưới phải không?」

Những chiếc váy có nhiều màu sắc và chất liệu vải tốt, nhưng ngay khi ta nghĩ vậy và nhặt chúng lên......Hóa ra mỗi chiếc trong số chúng đều có một lỗ hở lớn nào đó, để lộ những phần không nên nhìn thấy!

「Vậy là thế giới này cũng có thứ đó, đồ lót dâm dục. Cái này dễ thương nhưng lại siêu hở hang? Nó chỉ che được nửa mông thôi!」 「Nhưng cái này đẹp á? Tuy nhiên, hai bên có dây... Gợi cảm nhưng dễ thương? Không, tớ cảm thấy như thế này có thể chỉ là dâm dục thôi?」 「Khu vực được vải che phủ... Có vẻ như nó không cố gắng che giấu điều gì? Chỉ cần nhìn vào chỗ này? Hay chỗ này?」 「Có vẻ như không có diềm xếp nếp hay ren ~, nhưng có vẻ như cũng có ruy băng ha ~? Nếu chúng là size bình thường hơn một chút, tớ muốn một thứ như thế cho riêng mình, nhưng nó quá nhỏ đối với tớ ~.」

Lúc đầu, chúng tôi vui mừng vì thế giới này cũng có đồ lót dễ thương, nhưng nhìn kỹ hơn... Nó thậm chí còn không cố gắng che đậy bất cứ thứ gì á? Lấy ví dụ này... Chẳng phải nó giống như không mặc gì cả sao? Và gần như mọi thứ đều như vậy.

「Vậy là cô ấy mặc cái này và làm cái kia, làm này, làm nọ. Trong cái này, cái đó... hay đúng hơn là Haruka-kun đã mua thứ như vậy ở đâu?」 「Có vẻ như chúng được bán ở cửa hàng tạp hoá đó! Chúng ta đã phải kiểm tra nó! Chúng ta phải mua chúng!」 「Chúng thật dễ thương, nhưng tớ phải mặc chúng ở đâu đây? Tớ sẽ cho ai xem đây?...... Có đồ lót 『may mắn』 cũng tốt thôi, nhưng lại không có cơ hội để thử vận may đó sao?」

Từng cái một trong số chúng dường như không có tác dụng thực tế gì, nhưng rõ ràng, chúng đang được đưa vào sử dụng hàng ngày, hay đúng hơn là hàng đêm. Toàn bộ số đó luôn!

Mặc dù vậy, Angelica-san đó, với nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt... Vẫn tiếp tục như thế nào khi bàn tay trượt qua chỗ này chỗ kia rồi làm theo cái kia, hoặc cách cậu ấy làm điều này hay điều kia, luồn ngón tay qua khe hở đó hoặc khe hở này... Chẳng phải lời giải thích của cô ấy quá dâm dục sao?!

Tất cả các nữ sinh cao trung đều đã vượt quá giới hạn của mình từ lâu và gục ngã hàng loạt! Cũng bởi vì khuôn mặt của cô trông rất gợi cảm. Tôi hiểu rằng đó là vì cô nhớ lại những gì đã xảy ra khi cô nói về nó, nhưng không phải cô nhớ lại quá nhiều và chi tiết sao? Khuôn mặt và đôi mắt của cô trông như thể đang trong trạng thái xuất thần nào đó, tan chảy trong khoái cảm?!

Nhân tiện, có vẻ như hôm nay cô đã nhận được đôi bông tai đính đá xanh. Ngay khi chúng tôi nghĩ rằng đó là một câu chuyện hay và hỏi thêm chi tiết thì hóa ra đôi hoa tai đó lại đi cùng với chiếc váy xanh xẻ siêu sâu. Đôi bông tai chỉ là một phần thưởng, tôi chắc chắn rằng chiếc váy và đồ lót sẽ sớm trở nên vô dụng!

Và dù vậy, với nụ cười trong sáng như thiên thần, cô vẫn tiếp tục kể về việc cậu cắn cô khi liếm chỗ này chỗ kia, hay việc cậu đưa lưỡi vào và mút, hay di chuyển xung quanh, hay cọ xát, hay vuốt ve... Rút thẻ đỏ mau! Một mô tả đầy mạo hiểm khiến ngay cả những nữ sinh mới nghe cũng cảm thấy kỳ lạ! Mọi người trong mắt đều có một tia sáng lạ lùng!

Mắt ai cũng đỏ hoe. Chảy máu vì phấn khích quá mức.