Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 116: Từ Ngoài Nhìn Có Vẻ Điên, Nhưng Vì Nhỏ Rất Vui Nên Không Sao Cả



Thật bất thường, trời lại đang mưa. Mùa mưa có bắt đầu từ đây không? Trời mưa tầm tã kéo dài khó chịu. Cho đến bây giờ trời hầu như không bao giờ mưa, và ngay cả khi có mưa thì cũng chỉ là một cơn mưa phùn nhẹ vào giữa đêm. Chà, có vẻ như nó sẽ dừng lại sau một thời gian nữa, nên hiện tại, chúng tôi đang trú ẩn trong Hang Động. Tiếp tục các hoạt động ban đêm vào buổi sáng không phải là một ý tưởng hay. Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng đó không phải là một ý tưởng hay... Đúng vậy, tôi thực sự đã nghĩ về điều đó, nhưng cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi?!

Vì vậy, tôi đang giết thời gian để tu sửa Hang Động mà không có nhiều kế hoạch và làm đồ nội thất mới.

Bắt kịp bầu không khí, tôi làm một chiếc võng, sau đó chúng tôi ôm nhau một lúc. Đó là một bí mật mà sau đó chúng tôi đã tiến xa hơn và tiến tới hiệp hai.

Chuẩn bị khu vườn bằng ma thuật trong khi ngồi thoải mái trong Hang Động, trồng cây ăn quả mà tôi mua ở thị trấn và làng, thêm sân thượng và nối nó với một căn phòng, rẽ nhánh sông và làm một cái ao nhỏ, tạo ra những chiếc bàn và những chiếc ghế dài xung quanh nó.

Làm vỉa hè bằng đá dọc bờ sông, làm một cây cầu vòm bắc qua, đặt những chiếc ghế dài ở bờ đối diện, và trong khi tôi đang chơi đùa như vậy thì mưa cuối cùng cũng chuyển thành mưa phùn.

「Có vẻ như nó sắp dừng lại? Vì trời mưa nhẹ nên chúng ta có thể ở lại hoặc quay về nếu em muốn?」

Cô đang do dự, nhưng có vẻ như cô muốn quay lại? Vào ban đêm, cô tự mình đến gặp tôi, nhưng vào buổi sáng, vì lý do nào đó, cô tức giận và nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Có lẽ có nghĩa là tôi đang làm hơi quá. Nhưng mà, tôi là nam sinh cao trung và tôi không thể thắng vào ban ngày được á? Vậy màn đêm là cơ hội duy nhất của tôi... để tỏa sáng?

Đúng vậy, vì tôi không có đất diễn nổi bật nên tôi phải cố gắng hết sức trong những cảnh giường chiếu, nên đó không phải lỗi của tôi chút nào.

Bây giờ, có vẻ như Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đã nhớ đến mấy nhỏ nữ sinh rồi, nên chúng tôi sẽ quay lại. Dành thời gian chỉ với cả hai thì tuyệt vời rồi, nhưng cô có vẻ rất vui khi cuối cùng cũng có bạn nữ để nói chuyện, và dù sao thì chúng tôi cũng có thể quay lại đây bất cứ lúc nào, nên hãy quay lại thôi. Nhưng tôi tự hỏi, họ đang làm gì trong những buổi tụ tập chỉ dành cho thiếu nữ vậy? Dù tôi có hỏi thì cô vẫn luôn trả lời rằng đó là bí mật của thiếu nữ và không nói cho tôi biết gì cả?

Tăng tốc lên... Chúng tôi sẽ rời khỏi khu rừng mà không dừng lại để nghỉ ngơi hay làm gì cả. Quái vật đã tuyệt chủng và nấm đang phải chịu hậu quả của việc kiếm ăn quá mức, vì vậy không có gì để làm ở đây. Trong khi ngạc nhiên trước tác dụng của 『Chạy Bộ』 tôi lao qua khu rừng. Sự kết hợp giữa hiệu ứng của 『Đi Bộ』 và tăng sức mạnh khi thăng cấp giúp tăng tốc độ di chuyển của tôi lên rất nhiều. Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang đi theo tôi mà không gặp vấn đề gì. Chuyến đi chỉ mất chưa đầy 1 giờ nếu chúng tôi không đi săn. Nó đã ở trong tầm mắt rồi, ờmm, Thị trấn tên ất ơ nào đó?

「Cô có được món hàng nào tốt không? Tui sẽ mua chúng, tui sẽ mua, bây giờ tui đã là đại gia rồi, cô có nghe thấy không, cửa hàng tạp hoá ất ơ nào đó? Đại loại vậy?」

Trở lại thị trấn, chúng tôi ghé qua cửa hàng tạp hoá. Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang phát điên vì bộ quần áo mới được chuyển đến. Mm, khí chất cô tỏa ra gần như có vẻ đe dọa, nên tôi sẽ để cô yên lúc này.

Sự đa dạng và số lượng hàng hóa dường như đang tăng lên, nhưng nói thế nào nhỉ, rất dần dần? Và hàng hóa bày đầy khắp cửa hàng nên có cảm giác chật chội.

「Cô không kiếm được nhiều lợi nhuận à? Tui đã đầu tư rất nhiều và nấm, vậy tại sao cửa hàng vẫn còn nhỏ như vậy?」

「Nấm bán rất chạy, nhưng nhà cung cấp không theo kịp, tui mới mở rộng cửa hàng nhưng lại không có nơi nào để đặt hàng, vì một người nào đó.」

Cô mua tòa nhà bên cạnh và nối nó với cửa hàng, phá vỡ các bức tường. Có sự khác biệt về mặt đất và toàn bộ mọi thứ trông không đẹp chút nào. Vì cô đang cố gắng nhồi nhét mọi thứ ở đây nên hàng hóa hỗn loạn, xếp chồng lên nhau không logic chút nào.

「Cô đã mua lô đất phía sau cửa hàng phải không? Nếu cô không có đủ, tui sẽ cho cô vay tiền? Cô có thể trả lại tui bằng đồ lót dâm dục á? Đương nhiên, tui cũng sẽ chấp nhận những bộ váy khiêu dâm! Cái đó thật tuyệt vời!! Thật đó!! Chính là nó nè!!!!! Cảm ơn cô rất nhiều, đại loại thế!!」

「Whoa, whoa, whoa, chúng ta có người mới đến, nên bình tĩnh đi. Tôi mua đất nhưng không có thợ mộc. Và tôi thậm chí còn chưa quyết định xem mình nên đặt một nhà kho hay cửa hàng ở đó hay không, vì vậy cho đến khi tòa nhà được xây dựng xong, chúng tôi sẽ phải hoạt động ở trạng thái này, nhờ một người nào đó. Bằng cách nào đó, mỗi ngày đều rất bận rộn... Chuyện gì đã xảy ra với thị trấn này vậy? Cảm ơn ai đó nhé?」

Cô mua cửa hàng bên cạnh để mở rộng, nhưng vì vẫn chưa đủ nên cô còn mua cả lô đất phía sau cửa hàng, tôi thậm chí còn không lấy hết tiền của cô, vì cô nói rằng cô cần nó vì lần mua hàng đó, và hóa ra, cô thậm chí còn không bắt đầu xây dựng ở đó. Ý tôi là, tôi thậm chí còn đầu tư tiền, nấm và ma thạch á? Tất cả vì gạo và mấy thứ damdang. Tôi đang dốc toàn lực để thỏa mãn hai trong ba ham muốn nguyên thủy, hy sinh hoàn toàn nhu cầu ngủ để duy trì nó mỗi đêm cho đến tận khuya?

「Vì cô đã mua đất rồi nên tui sẽ dựng nó lên nhé? Dù sao thì giới hạn xây đá là 4 hay 5 tầng nên chỉ mất một lát thôi? Cô có cần một tầng hầm không? Hoặc có thể là một hầm ngục?」

「Haaaaa, ý cậu là gì khi nói dựng lên? Tại sao nó sẽ chỉ mất một chút thời gian? Và tại sao một cửa hàng tạp hoá lại cần một hầm ngục dưới lòng đất? Cậu muốn gì từ một cửa hàng tạp hoá thế? Ngoài những thứ dâm dục? Tôi thực sự muốn có một tầng hầm, nhưng tôi chắc chắn không cần hầm ngục.」

「Vậy thì, tui sẽ sửa sang lại nội thất sau khi kết nối hai tòa nhà, vì vậy hãy di chuyển hàng hóa ra khỏi bức tường đó. Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, xin hãy giúp cô ấy nữa. Em có thể lấy một số quần áo để thanh toán sau.」

Với khu đất phía sau cửa hàng, chúng tôi sẽ có được một hình vuông khá đẹp, Một tòa nhà tiêu chuẩn nên làm, Tầng 1-2 là tầng bán hàng, Tầng 3 để dự trữ, và Tầng 4-5 là nhà kho/văn phòng/và nơi ở của bà chủ cửa hàng tạp hoá. Sau đó, hãy biến một tầng hầm làm nhà kho và nó phải có đủ không gian cho người mới bắt đầu. Với hình dạng tòa nhà nhiều tầng tiêu chuẩn, có thể thêm các tầng mới lên trên hoặc mở rộng tầng hầm bất cứ lúc nào. Vâng, hãy làm điều này.

Đo kích thước chính xác của cửa hàng hiện tại bằng 『Rajingan』, tôi ghi nhớ chúng và thực hiện các phép tính cần thiết để bù đắp cho điều đó. Sau đó, đổ mana của mình xuống lòng đất, tôi tạo ra một nền móng trong khi thu thập đất và đá, nghiền thành bột và trộn chúng lại với nhau, rồi dựng lên những bức tường, bao bọc tòa nhà cửa hàng tạp hoá hiện tại, sau đó, tạo ra những cột trụ hỗ trợ. Hừmmm... Với tốc độ này, tôi có thể chỉ vừa đủ mana cho 5 tầng thôi sao? Từ từ đổ mana vào, tôi sử dụng 『Chiếm Hữu Thuật』 để liên kết đất và cát lại với nhau, đông cứng chúng thành một cấu trúc. Làm những cây cột đặc biệt dày và chắc chắn ở bốn hướng chính và ở giữa, tôi cũng thêm những mái vòm để đỡ các tầng trên. Tạo cầu thang xoắn ốc xung quanh trụ trung tâm và đá để gia cố cho trụ và tường. Làm lối vào dành riêng cho việc dỡ hàng xuống tầng hầm là xong.

Nó khó hơn tôi tưởng... Tôi sẽ cảm thấy như bị lừa nếu không nhận được những thứ damdang mới sau khi đã làm việc chăm chỉ! Vâng, một nam sinh cao trung có thể làm bất cứ điều gì dâm dục! Khả năng là không giới hạn? Và cũng không có giới hạn về số lượng quần áo chúng ta cần. Xét cho cùng, cô ấy là mỹ nhân tuyệt vời, vì vậy cô ấy trông thật tuyệt vời cho dù có mặc gì đi chăng nữa. Đó là lý do vì sao tôi muốn phối đồ cho cô ấy nhiều hơn. Chà, và tôi cũng muốn cởi quần áo cho cô ấy. Mặc dù tôi cứ mặc cho cô ấy những bộ quần áo dâm đãng... Nhưng chẳng còn cách nào khác hết á? Tôi chỉ muốn một cái gì đó gợi cảm như cô ấy? Vâng, theo kiểu nam sinh cao trung? Đại loại vậy? Chắc vậy?

Hết việc này đến việc khác, tôi quay lại cửa hàng, tốc độ chuyển hàng rất chậm, mới làm được một nửa, mặc dù tôi đã làm việc rất chăm chỉ?

「Tui đã làm xong rồi, còn cô vẫn chưa xong à? Dù sao thì tui sẽ chỉ kết nối phần này và tui sẽ làm phần còn lại vào ngày mai. Có vẻ như mana của tui cũng sắp hết rồi á?」

Dựng và gia cố bức tường phía sau của cửa hàng tạp hoá, tôi hợp nhất nó với bức tường của tòa nhà mới. Sau đó, mở rộng và kết nối nó... Mana... Tôi còn lại một ít. Tôi chỉ cần thêm một chút nữa... Hầu như không, nhưng tôi đã xoay sở được! Vâng, việc trang trí và tu sửa sẽ diễn ra vào ngày mai. Tôi hoàn toàn kiệt sức.

「Ý cậu là vẫn chưa xong? Cậu đã làm xong cái gì?... Ah... AAAAAAAAH! Cái đéo gì đây?! Đây là đâu?! Cậu đã tạo ra cái gì thế này!」

Bà chủ cửa hàng tạp hoá hoảng sợ nhảy ra ngoài và lúc này đang há hốc mồm nhìn lên tòa nhà. Có lẽ những tòa nhà nhiều tầng vẫn còn hiếm, nhưng những người dân khác cũng tụ tập xung quanh nó, ngước nhìn. Chỉ là tường đất và đá thôi, có gì đặc biệt đâu? Nhìn bao nhiêu tùy thích, nó chỉ là một cái hộp hình chữ nhật thôi sao? Ừm, sơn và trang trí nó là việc của ngày mai. Tôi đói quá nên tôi về nhà nhé?

Lượng mana thấp khiến tôi cực kỳ đói và đầu óc tôi quay cuồng. Tôi đói và muốn rời đi, nhưng tại sao bà chủ cửa hàng tạp hoá lại đứng đó, ngẩng đầu lên? Mm, còn đồ dâm dục của tôi thì sao? Hay đúng hơn, nếu cô không quay lại cửa hàng càng nhanh càng tốt thì Lớp Trưởng Thiết Giáp-san có thể mang hết quần áo từ đó đi mất á? Tôi nghiêm túc đấy? Cô ấy đã ôm một đống quần áo rồi kìa? Cô ấy có ý đồ gì với cái đống đó vậy?

Chúng tôi đang cười rạng rỡ, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san rất vui mừng vì cô có bộ quần áo dễ thương, tôi rất vui vì tôi có bộ quần áo dâm dục. Được rồi, tôi sẽ bảo cô thử tất cả những thứ đó khi chúng tôi quay lại. Tôi hơi nghi ngờ rằng cô sẽ không thể mặc được bất cứ thứ gì sau khi cởi quần áo, nhưng chúng tôi sẽ thử. Tôi có thể nghĩ về các chi tiết sau khi tôi cởi quần áo cho cô ấy. Có lẽ tôi sẽ không thể nghĩ về bất cứ điều gì một khi chúng tôi đạt đến điểm đó. Có lẽ một điều gì đó rất khác sẽ bắt đầu, và chúng tôi sẽ không có thời gian để mặc quần áo, nhưng để lột đồ cho cô ấy, trước tiên tôi phải mặc quần áo cho cô ấy đã! Vâng, không có nghi ngờ gì về những gì sẽ xảy ra.

「Tui về rồi đây. Làm ơn cho một suất ăn cực lớn được không? Siêu khẩn cấp luôn á? Tui rất đói rồi. Rất rất của rất đói á.」

「 「 「Chào mừng trở lại, khu vườn thế nào rồi? Hở, núi quần áo đó là gì vậy? Cậu có định mở cửa hàng của riêng mình không?」」」

Các cô gái lao ra khỏi tòa nhà ngay khi tôi nói với họ rằng cửa hàng tạp hoá có quần áo mới về. Một số thậm chí còn sử dụng 『Tốc Hành』 và 『Shukuchi』. Nhưng những thứ tốt nhất đã được mua hết rồi? Bởi người vui vẻ bên cạnh tôi này?

Tôi yêu cầu thêm phần ăn cho đến khi no. Gái Áp Phích có vẻ rất bận rộn, chạy khắp nơi nên tôi tặng cô ấy một trong những chiếc váy tôi mua ở cửa hàng tạp hoá, sau đó cô ấy bắt đầu vui vẻ nhảy điệu nhảy huyền bí đó. Nếu một người lạ nhìn thấy, họ sẽ nghĩ cô ấy bị điên, nhưng điều đó cũng vui theo cách riêng của nó, nên không sao đâu... Tôi đoán vậy?

Bây giờ chúng ta đi tắm và ngủ thôi! Ngủ say sưa luôn! Ngủ cực say, nhưng tôi không có thời gian để ngủ! Ngủ đi ngủ lại, ngủ đi ngủ lại! Chà, theo cách của nam sinh cao trung ấy?