Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 125



Ngày 46 – Ban Đêm, Quán Trọ White Weirdo, Thiếu Nữ Tề Tựu

Chúng tôi đã biến ngày mai thành một ngày nghỉ.

Một ngày nghỉ ngơi, thời gian để vui chơi và hồi phục. Tình trạng thiếu ngủ của các nữ sinh thật khủng khiếp. Và tốc độ thăng cấp Nguy Hiểm Cảm Tri của họ cũng tăng lên đáng sợ! Và Lv càng cao thì kỹ năng càng tiết lộ nhiều chi tiết nhỏ, khiến vấn đề ngày càng trở nên tồi tệ hơn! Và sau đó cậu ấy dạy chúng tôi Rung Thuật vào thời điểm thảm khốc như vậy! Nó đã tăng lên một vài Lv rồi! Trên tất cả mọi người! Chỉ trong một đêm! Chúng ta không thể tiếp tục như thế này. Chúng ta phải nghỉ ngơi. Ôi, buổi sáng thật khó khăn mà.

Chúng tôi quyết định ngày mai chúng tôi sẽ cùng nhau đến cửa hàng tạp hoá. Chúng tôi cũng đã mời Angelica-san, nên cô ấy hiện đang lưỡng lự, cố gắng lựa chọn giữa tình bạn nữ và một cuộc hẹn hò. Có vẻ như cô ấy muốn chấp nhận cả hai và không thể lựa chọn, nhưng dường như cả hai lựa chọn đều dẫn đến cửa hàng tạp hoá? Có cần phải vắt óc suy nghĩ đến thế không nếu chúng ta lại đi đến cùng một nơi?

Chúng tôi đã tiến bộ rất nhiều trong hầm ngục trong hai ngày qua, và mặc dù hầu hết quái vật đã bị Haruka-kun và Angelica-san đánh bại, họ vẫn chia đều ma thạch cho chúng tôi. Như vậy, chúng tôi có rất nhiều tiền nên tôi rất mong được đi mua sắm vào ngày mai.

「Họ có quần áo mới à? Cô ấy đang nói rằng họ sẽ sớm có đồ mới phải không?」

「Cô ấy đã nói vậy, nhưng đó là khi chúng ta đến đó vào ngày hôm kia phải không? Dù ngày mai chúng ta có thể làm mọi việc từ từ.」

「Tớ muốn quần áo mới, trang bị mới và những món ngon mới, nhưng tớ không có tiền cho tất cả những thứ đó? Cứ thế này thì tớ sẽ mắc nợ mất!」

「Vì Haruka-kun gần đây không có hành động độc lập nào nên sẽ không có bất kỳ cuộc mua bán giảm giá hay đấu giá nào trong một thời gian. Vì vậy, bây giờ chúng ta nên tập trung vào quần áo. Chắc vậy?」

「Ừm, và về món ngon thì không thể so sánh được với đồ của Haruka-kun, nên bây giờ tất cả chỉ còn quần áo và phụ kiện thôi! À, nhưng cửa hàng tạp hoá đó đang hợp tác với Haruka-kun nên họ có thể bắt đầu bán đồ ngọt của cậu ấy chăng?」

「「「Cậu nói đúng! Chúng ta sẽ không phá sản chứ? Chúng ta chắc chắn sẽ mua chúng!」」」

「Có vẻ như Haruka-kun sẽ làm bento vào ngày mai. Angelica-san nói rằng cô ấy đã thấy cậu ấy làm gì đó!」

「 「 「Kyyaaa! Nó có ngọt không? Nó có ngon không? Chúng ta sẽ béo lên phải không?」」」

「Haruka-kun khá siêng năng mặc dù cậu ấy vô trách nhiệm đến mức nào? Cậu ấy có vẻ thích thú với quá trình này, nhưng hóa ra nó thường là vì lợi ích của mọi người.」

「 「 「Ở trường cậu ấy ít nói hơn nhiều, hay nói đúng hơn là thậm chí còn đáng sợ á?」」」

「Không phải bản thân Haruka-kun đã thay đổi, mà là cách nhìn của mọi người về cậu ấy đã thay đổi. Cậu ấy chỉ đơn giản bị vạch trần là một người có trái tim mềm yếu chỉ giả vờ không biết gì. Cậu ấy vẫn như vậy, vẫn là Haruka-kun.」

Đúng vậy, ở trường cậu luôn đọc gì đó nên rất khó để bắt chuyện với cậu, và vì vậy cậu có tính cách im lặng, nhưng cuối cùng, cậu ấy vẫn giống như hồi đó.

「Như nhóm của Oda-kun đã nói, ở trường, khi họ sắp bị bắt nạt, cậu ấy thường cắt ngang và nói những điều như 『Cậu đang cản đường đấy. Có chuyện gì với cậu vậy? Tại sao cậu lại phiền toái như thế? Cậu có bị câm không? Trông cậu ngu ngốc thế ấy nhờ?』 sau đó cậu ấy sẽ đuổi những tên côn đồ ra khỏi đó. Và sau đó, giả vờ rằng nó không liên quan gì đến bất cứ điều gì, sẽ tiếp tục công việc của mình.」

「 「 「Aaa ~ . Nhắc mới nhớ, nó luôn giống như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó đã xảy ra rất nhiều.」」」

Vâng, việc cậu tỏ ra đáng sợ luôn là lỗi của người khác. Và vì người được đề cập không nói bất cứ điều gì nên cuối cùng cậu đã bị hiểu lầm. Và thậm chí sau đó, cậu ấy vẫn không nỗ lực để làm sáng tỏ điều đó.

「Nghe vậy mới nhớ, không phải bằng cách nào đó cậu ấy có sự hiện diện lớn nhất, mặc dù không nổi bật?」

「Ừm, cậu ấy không được chú ý trong các sự kiện hoặc cuộc thi nên tớ nghĩ cậu ấy có thể chơi thể thao kém á?」

「Ừm, Kakizaki-kun và những người khác đã nói điều này từ lâu rồi. Kiểu như, họ cảm thấy có sự hiện diện khủng khiếp nào đó xung quanh cậu ấy, hoặc họ cảm thấy mình không thể thắng, nên dù là bóng đá hay bóng rổ, cuối cùng họ luôn bị đuổi khỏi Haruka-kun.」

「 「 「Ừm, hợp lý là cậu ấy sẽ không nổi bật như vậy. Và dường như cậu ấy cũng không quan tâm đến điều này. Nhưng điều đó không có nghĩa là về cơ bản cậu ấy không tham gia vào trò chơi sao?」」」

Có vẻ như cậu bị tránh mặt do một loại bản năng nguyên thủy nào đó. Kể từ khi còn là một đứa trẻ, Haruka-kun đã làm bất cứ điều gì mình thích, miễn là nó không trái với quy tắc. Vì cậu không có ý thức chung nên cậu sẽ sử dụng mọi thứ không bị cấm rõ ràng. Tôi chưa bao giờ nghe thấy ai cải trang khi chơi trốn tìm ngoài Haruka-kun. Điều tương tự cũng xảy ra với việc sử dụng bẫy trong trò chơi đuổi bắt. Cậu ấy quá bất khả chiến bại.

「Ở đó, các quy tắc tồn tại và đòi hỏi phải có ý thức chung. Nhưng không có tất cả những điều đó thì đương nhiên cậu ấy sẽ nổi bật. Chà, mặc dù có vẻ như cậu ấy cũng thiếu ý thức chung theo tiêu chuẩn của thế giới này.」

Angelica-san gật đầu mạnh mẽ đồng ý. Có lẽ cô ấy đã nhớ lại những gì đã xảy ra trong Đại Mê Cung. Và sự thật là cậu ấy đã chọn cứu Nữ Đế Mê Cung.

Một thế giới mà hành động của Haruka-kun không bị coi là thiếu hiểu biết sẽ là một nơi vô lý. Một thế giới mà mọi người đều giống Haruka-kun có lẽ sẽ là một nơi rất yên bình. Mọi người sẽ quá sợ hãi để gây ra bất kỳ rắc rối nào. Một thế giới mà những người bình thường là đáng sợ nhất và có ý chí mạnh mẽ nhất không có chỗ cho những kẻ phản diện.

Ngay cả trong thế giới này, nó sẽ trở thành một sự náo động lớn nếu họ biết rằng cậu ấy thực sự có Nữ Đế Mê Cung dưới sự kiểm soát của mình. Nó sẽ là một mớ hỗn độn lớn.

Nhưng ở thị trấn này, mọi người đã quen với việc người mặc giáp đi theo Haruka-kun khắp mọi nơi, nên dù họ có thể ngạc nhiên trước sự tiết lộ như vậy, nhưng mức độ của nó cũng chỉ đến vậy thôi.

Rốt cuộc thì, hàng ngày họ phải đối mặt với một kẻ còn tàn bạo hơn cả Nữ Đế Mê Cung rất nhiều. Đúng hơn, mọi người đều biết rằng người mặc giáp đi theo cậu ấy là một người đàng hoàng hơn rất nhiều.

Là người vô lý ngay cả đối với thế giới này, cậu đã cố gắng thay đổi lẽ thường ở đây mà không ai nhận ra. Và tất cả những điều đó chắc chắn là dành cho Angelica-san. Mặc dù tôi không nghĩ bản thân cậu ấy cũng nhận thức được điều đó? Chắc vậy?

「Giá mà họ có vài đôi giày hay bốt dễ thương nhỉ?」

「Ừm, giày ở đây có vấn đề đấy. Hãy hỏi người chủ cửa hàng.」

Tôi không thể đợi đến ngày mai. Trong khi đó, Angelica-san đang tích cực ra hiệu, giải thích rằng cô ấy muốn một chiếc mũ dễ thương. Bằng cách nào đó, có vẻ như cô ấy giỏi cử chỉ hơn là nói chuyện? Mặc dù cô ấy đã tiến bộ rất nhiều khi nói đến chủ đề dâm ô? Có phải vì cô ấy liên tục bị hỏi về điều đó? Có quá nhiều lý do tôi có thể nghĩ ra tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

「Và cả túi nữa! Đó là một món đồ thời trang không thể thiếu! Và tất cả những gì họ có ở đây chỉ là những chiếc túi vải màu be.」

「 「 「Aaa, cậu nói đúng. Thật là khủng khiếp, gần đây chúng ta chẳng nghĩ gì ngoài độ bền và công suất? Sự nữ tính của chúng ta đang gặp nguy hiểm!」」」

Tôi hy vọng họ có nhiều món đồ mới... Quá phấn khích nên mọi người đều náo động. Ngay cả các cô gái của thị trấn này cũng đang thưởng thức những món đồ thời trang đầu tiên của họ. Đó là lý do tại sao Haruka-kun thường xuyên lui tới cửa hàng đó. Mua nhiều, bán nhiều, nhưng vẫn chưa đủ nên đầu tư vào đó, thậm chí còn xây dựng tòa nhà cho nó. Và cậu ấy đã làm gì với chủ tiệm thế? Cô ấy đang nói về tốc độ luân chuyển hàng hóa, giảm giá vật phẩm dự trữ, tối ưu hóa cơ sở cung ứng, ở thế giới này hầu như không khác gì thời trung cổ. Cậu ấy đã đào tạo cô ấy toàn bộ về quản trị kinh doanh và kinh tế. Với tốc độ này nơi đó chắc chắn sẽ trở thành một công ty khổng lồ, cửa hàng bách hóa đầu tiên trên thế giới này. Và có lẽ vì hiểu được điều đó nên cậu ấy đã tạo nên một tòa nhà trông khá bình thường. Chắc hẳn sau này cậu ấy đang có kế hoạch mở rộng nó hơn nữa. Không nói với người bán hàng bất cứ điều gì.

「Từ mỹ phẩm họ chỉ có son môi thôi nhỉ? Và nó hơi đỏ quá.」

「Ừm, thậm chí còn chưa đề cập đến các sản phẩm chăm sóc da cơ bản. Tớ đoán bây giờ, khi chúng ta vẫn còn ở tuổi thiếu niên, mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng...」

「Thay vì chăm sóc da ~ , không phải sẽ tốt hơn nếu chỉ được Tái Sinh như Haruka-kun sao ~ ? Da sẽ tự tái tạo á? ~ 」

「「「Chính là nó! Và gần đây tớ đã thắc mắc tại sao gần đây khuôn mặt của Haruka-kun lại mịn màng và bóng bẩy đến thế! Tớ tưởng đó là do những hoạt động đồi trụy vào ban đêm của cậu ấy, nhưng thực ra cậu ấy đã có khả năng Tái Sinh!」 」」

Tôi cũng có kỹ năng đó nhưng hãy im lặng nhé, đáng sợ quá. Tôi nghĩ khả năng Tái Sinh không liên quan gì đến việc này vì chúng tôi chỉ mới 16 tuổi. Tôi khá chắc chắn rằng đó là do các hoạt động ban đêm.

Đến với thế giới này, mọi người đều từ bỏ tất cả. Mọi người đều cố gắng hết sức để quên đi vì họ nghĩ rằng sẽ không còn cơ hội để có được những thứ đó nữa. Nhưng bây giờ mọi người đều vui mừng khôn xiết vì dường như Haruka-kun có thể giải quyết được mọi chuyện? Và chắc chắn cậu ấy lại đang làm việc gì đó mới. Theo thông tin từ Angelica-san, cậu đã thu thập nhiều tài liệu khác nhau và dường như cậu ấy đang mày mò ma thuật trong thời gian rảnh rỗi. Vì thế tôi không thể đợi đến ngày mai. Bởi vì nó có thể mang lại nhiều niềm vui hơn nữa.

「 「 「Chúc ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai.」」」

Mọi người đều đang trải qua những ngày vui vẻ. Đúng như Haruka-kun đã nói, sống mỗi ngày với nụ cười trên môi. Cảm ơn rất nhiều.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)