Ngoài các cửa hàng thông thường còn có các quầy bán thực phẩm. Cách đây không lâu chúng tôi còn thấy một nơi bán bánh croquette! Và chúng khá ngon nữa. Tên là Croquette Áo Choàng Đen. Công việc kinh doanh tiến triển tốt đến mức có nhiều người xếp hàng chờ mua.
Nhai món bánh croquette và nói chung là ồn ào, chúng tôi tiếp tục chuyến tham quan quanh thị trấn.
Chúng tôi không thể vào bên trong cửa hàng tạp hóa vì quá đông nên cuối cùng chúng tôi phải đi dạo dọc các con phố.
Cửa hàng tạp hóa thực sự chật cứng người! Nhưng họ vẫn còn rất nhiều quần áo trong kho. Có vẻ như những bộ trang phục giá cao vẫn nằm ngoài tầm với của nhiều người dân thị trấn.
Nhưng cửa hàng tạp hóa không phải là nơi duy nhất có mặt hàng mới. Cả thị trấn tràn ngập hàng hóa mới. Cả chất lượng và số lượng đều tăng lên. Điều đó hẳn có nghĩa là thị trấn đang phát triển thịnh vượng, khi người dân thị trấn và thương nhân dường như đang nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng như dự đoán, những hàng hóa đó thua xa so với những gì có thể tìm thấy ở cửa hàng tạp hóa, nhưng mọi người đều thích xem hàng hóa mới và chương trình giảm giá.
Dù có rất nhiều ồn ào nhưng chúng ta cũng chẳng thể làm gì được, làm sao 21 thiếu nữ có thể im lặng khi đi mua sắm.
Khi chúng tôi đang vui vẻ, đang lén nhìn vào nhiều cửa hàng khác nhau thì Haruka-kun đi ngang qua.
「Đã đến giờ ăn trưa ròy ~ , nên tui mang theo bento khoai tây đây nè ~ ? Ngoài ra, cửa hàng tạp hóa không còn đông đúc nữa á? Và, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san có đủ tiền không? Đây, tiền tiêu vặt nè.」
Với những lời đó, cậu ấy đã đưa bento cho mọi người. Bên trong là cơm nắm với nấm, thịt chiên giòn, khoai lang và khoai tây chiên dành cho món tráng miệng. Một bento khoai tây. Nó rất là ngon.
Nhưng cậu ấy thực sự đang cống nạp cho cô ấy... Chiếc túi đựng tiền tiêu vặt của cô ấy trông khá nặng. Cậu thực sự lo lắng rằng mình có thể nhận được danh hiệu 『Ăn Bám』, nhưng tôi nghĩ hoàn toàn không có mối nguy hiểm nào như vậy cả. Ngược lại, chẳng phải cậu ấy nên lo lắng về việc nhận được danh hiệu 『Simp』 sao?!
Có thể nguy hiểm như sự kết hợp giữa thịt chiên giòn và khoai tây chiên, nhưng mọi người đều quá vui mừng khi có chúng sau một thời gian dài, vì vậy chúng tôi vừa đi bộ qua thị trấn vừa vui vẻ nhai chúng. Không có cách nào chúng tôi có thể truyền lại thứ gì đó ngon như thế này. Dù sau đó có phải đối mặt với củ khoai lang siêu tàn khốc thì chúng tôi vẫn sẽ ăn thứ đó. Nhưng chúng tôi cũng đã ăn bánh mì nướng... Sau khi trở về, chúng tôi sẽ phải học một số ma thuật đốt cháy calo, nếu không chúng tôi sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng!
Có vẻ như Haruka-kun sẽ ngủ trưa sau khi chúng tôi trở về quán trọ. Đêm qua cậu ấy lại làm việc chăm chỉ rồi. Và ngay cả khi không hỏi, vẫn rất rõ ràng cậu ấy đã làm gì suốt đêm thay vì ngủ. Angelica-san sẽ ổn chứ? Hãy hỏi cô ấy khi màn đêm buông xuống. Trong chi tiết.
Bây giờ chúng ta phải nhanh lên! Với cái bụng đã no, chúng tôi đi đến cửa hàng tạp hoá. Hình như họ vừa nhận được quần áo mới, thật may mắn.
Ở lối vào cửa hàng trưng bày một chiếc giỏ đan bằng gỗ xinh xắn. Sang trọng và mang hơi hướng Ý, nó đã thu hút sự chú ý của cả những cô gái thành phố giản dị và phụ nữ đã có gia đình, làm họ say mê. Tôi muốn nó. Đây có phải là một loại cây mỡ và gỗ gụ màu đỏ không? Nâu và nâu nhạt, màu đen cũng ngầu nữa! Và chúng có một vài kích cỡ và kiểu dáng khác nhau! Tôi không thể chọn được luôn nè! Tất cả đều trông đẹp quá!
「 「 「Kyaaa! Đôi bốt kìa! Và thậm chí cả giày Mules! Và đôi dép kia dễ thương quá!」」」
「Còn kích cỡ thì sao?! Tớ muốn thử chúng! Màu vàng là của tớ nhé!」
「Giày đen! Tớ là một người phụ nữ trưởng thành! Một người lớn-san! Quyến rũ-san!」
「Mules, Mules, Aaaa, tất cả chúng đều dễ thương quá! Bao nhiêu tiền thế? Tớ sẽ mua tất cả chúng? Aaa, tại sao tớ chỉ có hai chân thôi?」
「Cậu không thể mua tất cả chúng! Còn tớ thì sao hả! Hay đúng hơn, đây là của tớ nhé! Chốt đơn! Xếp hàng nào!」
「Aa~w, nó lớn quá, cửa hàng không có cỡ nhỏ hơn à? Giống như kích thước của tớ đây nè! Những kích cỡ như vậy ở đâu?」
Giày bốt dây da tuy cổ điển nhưng trông vẫn rất đẹp. Vì chúng không có khóa kim loại nên người ta sẽ phải buộc chúng lại, nhưng điều đó lại khiến chúng trở nên dễ thương hơn! Và dép da trông cũng rất ngầu, lưới dệt mang lại cho chúng vẻ ngoài trưởng thành và hơi châu Âu. Giày Mules là nền tảng? Theo phong cách Bắc Âu ư? Thật phong cách! Việc sử dụng móng tay mang lại điểm nhấn, tôi thực sự muốn chúng! Nhưng thiết kế của tất cả các món đồ đều hiện đại? Ở thế giới này, bốt giống giày cao gót hơn? Họ lấy những thứ đó ở đâu?
「Quần áo da! Hợp thời trang quá! A~aw, chiếc váy này đẹp quá! Tớ hoàn toàn sẽ mua nó!」
Áo vest da và váy xòe da, mọi thứ trông sang trọng, gần ngầu như đồ hàng hiệu? Và thiết kế khá hiện đại. Tất cả những thứ đó không khó thực hiện nhưng chúng trông rất phong cách và dễ thương. Vâng, không thể nhầm lẫn được, mọi thứ đều quá dễ thương và phong cách. Không thể nào một thứ như vậy có thể tồn tại ở thời trung cổ. Và có sự kết hợp nhất định giữa ảnh hưởng địa phương. Nói cách khác, tất cả những thứ đó đều được làm bằng kiến thức hiện đại bằng cách sử dụng những nguyên liệu có thể kiếm được trong thị trấn. Và tất cả những thứ đó họ chỉ nhận được cách đây không lâu.
Chắc hẳn ai đó đã làm chúng suốt đêm, và sau khi nghe tin ngày mai mọi người sẽ đi mua sắm, đã vội vàng hoàn thành chúng. Để làm hài lòng mọi người, để chắc chắn rằng ngày mai mọi người sẽ vui vẻ, cậu ấy đã bí mật làm việc một mình. Vậy ra đó là lý do tại sao cậu ấy sẽ ngủ vào ban ngày!
「 「 「TỚI PHÒNG THAY ĐỒ THÔI!」」」
「Nhanh nào, nhanh nào, nhanh nào, cậu đã xong chưa? Tớ sẽ bắt đầu cởi đồ ngay tại đây đó!」
「Không, cậu không thể lấy cái này! Đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy! Xin hãy để tớ cái đó đi!」
「AAAAAAaah, ngân sách của tớ, tớ không có đủ tiền. Nhưng tớ muốn cả hai thứ này!」
「Xin hãy đổi nó với tớ đi! Tớ muốn cái màu trắng đó! Chỉ màu trắng đó thôi! Làm ơn lấy cái màu xanh thay thế nhé.」
Mọi người đều hài lòng. Cảm ơn trời ạ, nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không thể nhượng bộ điều này! Nó là của tôi! Aaaa, đã đến nước này rồi, tôi sẽ đột phá với Shukuchi! Gia Tốc— (Một cuộc tàn sát xảy ra sau đó).
Hoàn toàn hài lòng. Chúng tôi thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa, nhưng giờ đây chúng tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Mọi người có còn tiền thanh toán phòng trọ không vậy? Có khá nhiều nữ sinh mua hàng bằng thẻ tín dụng... Chẳng phải chúng ta gần như sắp phá sản rồi sao? Có phải chúng ta sắp lao vào địa ngục nợ nần? Mặc dù vậy, chúng tôi không thể cưỡng lại việc mua những thứ mà chúng tôi chỉ có thể mua ở đây, những món đồ phiên bản giới hạn được sản xuất đặc biệt cho ngày nghỉ của chúng tôi. Suy cho cùng, cậu ấy đã làm việc rất chăm chỉ để tạo ra chúng, nên không thể nào chúng tôi lại không mua thứ đó. Đó là điều đương nhiên thôi, chúng tôi sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt của thần thánh nếu không mua những thứ đó.
Mọi người đang thử đồ, trong khi cựu người mẫu và là chuyên gia thời trang Shimazaki-san và nhóm của cô ấy đang giúp phối quần áo. Đúng như tôi nghĩ, cái túi rốt cuộc cũng là một điểm quan trọng phải không? Thế thì tôi phải mua nó! Cái dệt đó ở đâu thế! Nó đâu rồi!!
Angelica-san cũng đã mua khá nhiều, nhưng có vẻ như cô ấy không thể tìm thấy thứ cô ấy thực sự cần, chiếc mũ bí ẩn nào đó. Nhưng Haruka-kun đã đưa nó cho cô ấy khi chúng tôi quay lại quán trọ. Chắc vừa mới làm xong đây mà. Angelica-san trông rất hài lòng và ưng ý. Chắc chắn là đẹp lắm... Và nó được cậu ấy thiết kế riêng...
Tuy nhiên, chẳng phải Haruka-kun quá am hiểu về thời trang phụ nữ sao? Và cậu ấy có ý tưởng khá hay về xu hướng hiện tại? Có lẽ nào cậu ấy bí mật là một người thời trang không?
Trong khi mọi người đều hài lòng nhất có thể với ngày hôm nay, thì kết thúc lại có một chút ghen tị. Angelica-san thật may mắn mà...
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)