Tôi nên nói thế nào nhỉ, đây chẳng phải là dị giới sao? Thật sự là bang hội mạo hiểm giả ở dị giới à? Một nghề đe dọa đến tính mạng của mạo hiểm giả? Tại sao tất cả các nhiệm vụ đều đơn giản và nhàm chán thế chứ? Đây chẳng phải là một nghề siêu ổn định và nhàn nhã sao? Tất cả những giấc mơ, hy vọng và tiền bạc ở đâu? Đây không phải chỉ là một bảng quảng cáo tìm kiếm việc làm sao? Aaa, đó là kẻ thù truyền kiếp của NEET!!
Công việc xây dựng, tôi không bận tâm, nhưng lương thấp và trời nắng.
Công việc vận chuyển cũng tương tự như trên.
Nhiệm vụ hộ tống, phải mất nhiều ngày và... Lương thấp vãi á?
Thảo phạt các loài động vật gây hại, Goblin, Nha Lang. Trả lương theo số lượng nhưng nó cũng thấp vl ấy?
Không phải bình thường nó sẽ giống như『Eeee?! Có Rồng trên thế giới này kìa!!』hoặc 『TỒN TẠI MỘT CON QUÁI VẬT NHƯ THẾ NÀY!』, những nhiệm vụ có thể giúp bạn trở nên giàu có ngay lập tức. Không có sự lãng mạn cho điều này. Họ thậm chí còn viết cả giờ làm việc. Đây là cái gì, công việc văn phòng à?
「Haruka-san, có thứ gì cậu đang tìm kiếm trong số các nhiệm vụ không?」
Aaa, đó là cô tiếp tân đứng đắn nhất trong số những cô tiếp tân khác. Không phải là người bị mắng mà là người hay mắng mỏ. Là Gái Lớp Trưởng Lễ Tân?
「Chà, tôi không có tiền nên tôi nghĩ mình sẽ âm thầm giết vài con quái vật và lén lút nhận phần thưởng cho chúng thông qua các cô gái chăng?」
C-Cái gì! Cô gái này cũng là một người sử dụng ánh mắt nhìn chằm chằm! Vậy ra cô quả thực là Gái Lớp Trưởng Lễ Tân!
Ánh mắt khinh bỉ của Lớp trưởng vào buổi sáng.
Và ánh mắt khinh bỉ của cô lễ tân lúc chiều.
Còn ban đêm thì sao? Tôi nên đi đâu vào ban đêm? Có lẽ là một cửa hàng đáng ngờ nào đó chỉ mở sau khi trời tối nhỉ? Liệu tôi có thể tìm thấy ở đó một cái nhìn chằm chằm tuyệt vời mà một nam sinh cao trung có thể đánh giá cao không? Tôi thực sự muốn đi.
「Làm ơn, đừng chỉ nói tuyệt ra thế chứ, và có lén lúc thì hãy cố gắng lén lút hết mình đi. Cậu đang công khai kiểm tra bảng thanh toán mà không quan tâm đến việc ai có thể nhìn thấy mình.」
「Không hề? Ý tôi là, không có ai nhìn theo hướng của tôi trong bang hội này, nên không có khả năng có ai nhìn thấy tôi đâu á?」
Đúng vậy, nhìn xung quanh, không có một ai đang nhìn tôi cả. Không ai bắt gặp ánh mắt của tôi. Kết luận – không có vấn đề gì.
「Và, không phải hôm qua cậu đã nhận được 8 triệu sao...... Cậu không còn đồng nào à?」
「Aaa, cái đó à? Chà, sau đó Lão Già Thương nói với tôi rằng ông ấy biết một nơi tốt nên tôi đi cùng ông ấy và ở lại cửa hàng đáng ngờ đó đến tận đêm khuya, và tất cả 8 triệu đều biến mất? Đại loại vậy á?」
Không biết vì lý do gì mà Lão Già Thương vừa mới vào bang hội đã bị lễ tân bắt giữ và kéo lên tầng hai? Ông ấy đã làm gì thế? Đúng là một lão già rắc rối.
Để rời khỏi thị trấn, tôi cần có giấy tờ tùy thân, nếu không có chúng, tôi sẽ phải trả phí vào cửa một lần nữa. Nhưng, vì tôi không thể trở thành mạo hiểm giả nên tôi không có thẻ bang hội, và vì tôi không sống ở đây nên tôi không có thẻ công dân. Vì tôi không tham gia vào lĩnh vực thương mại nên hiển nhiên là tôi không thể vào Hiệp Hội Thương Nhân được. Và một NEET phải làm gì?
Vì không có giấy tờ tuỳ thân nên tôi cần tiền, nhưng để đi săn kiếm số tiền đó thì tôi phải trả tiền để ra ngoài, thứ mà tôi không có nên không thể ra ngoài săn để kiếm số tiền mà tôi phải trả để đi săn. Rốt cuộc thì tôi là NEET mà.
Vì không thể rời khỏi thị trấn nên không thể đi săn, lại không có tiền, tiền tiêu vặt cũng quá ít. Thật là một sự ràng buộc, đúng như tôi nghĩ, cuộc sống ở thành phố thật khắc nghiệt.
Okay. Hãy lẻn ra rồi lẻn vào lại.
Thị trấn được bao quanh bởi một bức tường cao 2 mét. Tôi có thể dễ dàng vượt qua nó bằng Phong Hành.
Vấn đề là tôi sẽ bị mắng nếu bị bắt. Đầu tiên là những người gác cổng và sau đó là Lớp trưởng. Tôi không còn trái cây sấy khô nào nữa.
「Áo Choàng?」 mà tôi đang mặc lúc này bên trong có『Áo Choàng Tàng Hình – Khó bị phát hiện hơn』 mà tôi đã mua hôm nọ. Hay đúng hơn là chúng đã được dung hợp rồi.
Tôi không hiểu hiệu ứng này hoạt động như thế nào. Nó không khiến người dùng trở nên vô hình, chỉ khó nhận thấy hơn.
Lén lút thì không bị phát hiện, gian xảo sẽ không bị bắt. Tôi sẽ ra ngoài và quay lại ngay, không sao đâu. Quy tắc 3 giây, phiên bản dài.
Kích hoạt Xóa Hiện Diện và Tàng Hình, đội mũ trùm đầu và 『Mũ Đen – Phòng Thủ + 30, Xóa Hiện Diện, Tàng Hình』, và sau đó......
「Hakura-kun? Cậu có phải là người đáng nghi không vậy? Tụi tớ có nên tố cáo cậu không đây? Tại sao cậu lại lẻn ra khỏi thị trấn thay vì lẻn vào?」
「Uwwa! Aaa, chỉ là Gái Febreze thôi à, đừng dọa tớ như vậy được không?」
Tôi đang tự hỏi đó có thể là ai, nhưng hóa ra đó chỉ là Gái Thể Dục và Gái Bóng Chuyền A và B. Hở? Còn Gái Khoả Thân thì sao? Mặc dù cô ấy là một phần của Tứ Đại Não Cơ mà? Có phải vì cô ấy là người yếu nhất không? Có phải cô ấy đã bị loại trong những tập đầu tiên không? Nhưng tối qua tôi gặp cô ấy xin thêm một phần ăn mà?
「Quên Febreze đi! Và nếu cậu nói điều gì về cột đèn, tớ sẽ biến cậu thành tro bụi luôn.」
Gái Bóng Chuyền A và B đang nhìn tôi chằm chằm. Có vẻ như họ bất mãn khi bị gọi là cột đèn đôi trên TV.
Thật đáng tiếc, đừng đặt những biệt danh kỳ lạ cho nữ sinh ở thời kỳ độ tuổi nhạy cảm, thật đáng tiếc...... Hở? Tôi mới là người bị nhìn chằm chằm à?
「Gái Khoả Thân đâu rồi? Cuối cùng cậu ấy có bị bắt vì hành vi không đứng đắn không?」
「Không, tụi tớ cũng đang tìm cậu ấy... Và cậu ấy sẽ không cởi đồ ngay giữa thị trấn, nên tớ không nghĩ cậu ấy bị bắt đâu ha?」
Học kỹ năng Nguy Hiểm Cảm Tri, các cô gái đã có thể xác định được vị trí của mọi người ở một mức độ nào đó...... Nhưng như người ta mong đợi, họ vẫn không thể biết ai là ai chỉ dựa vào sự hiện diện.
Cô ấy ở gần đây...... nhỉ?
「Chưa khỏa thân nhưng có vẻ như cậu ấy rất muốn cởi đồ rồi kìa.」
Chạy quanh cửa hàng quần áo với quần áo trên tay. Vậy ra cô ấy có đủ lý trí để không bắt đầu thay quần áo trước cửa hàng phải không? Tôi ước gì cô ấy cũng có ý thức chung như vậy ở xung quanh tôi.
「Gái Khoả Thân, dù sao thì cậu cũng sẽ cởi đồ mà, vậy mua quần áo làm gì? Mặc dù cậu là người theo chủ nghĩa khỏa thân?」
「Đừng nói những điều như vậy nữa! Tớ không phải là người theo chủ nghĩa khỏa thân! TỚ ĐANG MẶC QUẦN ÁO...... TÔI ĐANG MANG NÓ NÈ!」
Aaa, vâng, tôi nhớ là cô bị chấn thương tâm lý vì chuyện này phải không? Nó là cái gì vậy? Bị bắt vì hành vi không đứng đắn nơi công cộng?
「Ồ, đây là những bộ quần áo dễ thương, chúng chắc chắn sẽ hợp với cậu, tôi nghĩ vậy á?」
Đôi mắt cô trông như chết lặng nên tôi cố gắng chuyển chủ đề. Chà, đối với quần áo ở thế giới này thì chúng chắc chắn rất dễ thương. Cô nàng có vẻ khó khăn trong việc lựa chọn khi cầm trên tay hai bộ trang phục nhưng cả hai đều trông rất đẹp.
「T-T-Thật sao? Cậu nghĩ vậy á? Chúng sẽ hợp với tớ chứ?」
Tôi hiểu rồi, cô đã tìm được quần áo đẹp và đi đường vòng một chút, nhưng lại hoảng sợ vì phòng thay đồ đã có người. Thật suýt soát mà, chúng tôi đã tìm thấy cô đúng lúc. Có lẽ cô sắp sửa thoát y rồi.
「Tớ nghĩ cả hai đều hợp với cậu, cậu không biết nên chọn cái nào à?」
「Mua cả hai sẽ vượt quá ngân sách của tớ, nhưng tớ không thể chọn một, và cả hai đều có kích thước phù hợp và tớ không biết phải làm gì nữa, vì vậy tớ nghĩ tôi sẽ thử chúng, nhưng ở đây không có phòng thay đồ trống.」
Không kiểm tra kích cỡ mà đang cố gắng tìm xem cái nào sẽ phù hợp với mình hơn, đúng như mong đợi của một cô gái.
「Tại sao cậu không mua cả hai? Tớ sẽ cho cậu vay tiền. Nhưng cậu sẽ phải trả lại chúng gấp 10 lần cộng với lãi suất.」
「Không phải điều này còn tệ hơn cả phạm pháp sao? Loại khoản vay mà tuyệt đối không nên vay? K-Không thể nào? Trong trường hợp tớ không thể trả tiền, cậu có bảo tớ trả bằng cơ thể của mình không?! Vậy ra đó là mục tiêu của cậu!!」
「Không mượn thì thôi.」
「Đúng vậy......Đó là đương nhiên ha......Tớ thậm chí còn không đủ giá trị để trả......lãi......」
Vì lý do nào đó, cô trông như sắp chết. Hiện tại, tôi đưa cho cô 1 xu Bạc, bắt cô mua quần áo. Ba người còn lại cũng tham gia vào cuộc mua bán giá hời nên tôi cũng cho họ vay tiền.
「Vậy thì tớ hãy bắt các cậu làm việc để trả nợ nhé.」
「 「 「 「 Tụi tớ biết ngay mà! Cậu đã theo đuổi cơ thể của này mà! Cậu định bán tụi tớ cho một cửa hàng đáng ngờ nào đó sao?」」」」
「Nó sẽ ổn thôi. Và Gái Khoả Thân đủ khả nghi ngay cả khi không được bán cho những cửa hàng đáng ngờ.」
「Tớ đã suy nghĩ được một lúc rồi, nhưng câu 『Ổn thôi』của cậu thường không ổn chút nào. Và tớ không phải là Gái Khoả Thân, tớ đã mua quần áo rồi.」
Tội phạm nào lại tự nhận mình có tội chứ. Cô thực sự sẽ bị bắt vào một ngày nào đó.
Sau đó, tôi bảo bốn người họ rời khỏi thị trấn. Tất nhiên, vì họ có thẻ bang hội nên không có vấn đề gì với điều đó. Tôi lẻn ra sau lưng họ. Vì tôi đang lén lút nên cũng không có vấn đề gì.
「 「 「 「 Tại sao họ không chú ý đến cậu thế?」」」」
「Chà, đó là vì tớ lẻn ra ngoài nên họ sẽ không chú ý đến chăng?」
「 「 「 「 Cậu vừa công khai bước ra ngoài luôn á? Tuyệt đối tự ý luôn?! 」 」」
Và sau khi đi một quãng xa khỏi thị trấn, chúng tôi tìm kiếm tiền tiêu vặt. Nếu có thể tôi muốn một gói tiền tiêu vặt. Một túi lớn luôn. Vụ thảm sát tiền tiêu vặt.
Tìm thấy chúng. 「Goblin Lv 2」chậc.
Không tốt. Tên này tốt nhất là được 500 ere. Và nó chỉ có một mình. *Bụp!*
Tiền tiêu vặt có giá trị hơn. Đó phải là một nhóm lớn. *Bụp! Thút!*
Tôi cũng muốn thử vũ khí mới, nhưng tôi không có mục tiêu cho việc đó. *Bùm! Thút! Rắc!*
Tứ Đại Não Cơ chắc cũng đang gặp rắc rối vì họ sẽ không thể trả nợ với tốc độ này. *Thudadadadadadadadadadadadadadada!*
Dọc đường có Lv 1 đến Lv 3? Không có gì ngoài Goblin và Lục Lang. *Thút! Guu! Gigya! Gaaa!*
Nếu chúng tôi chia số tiền này cho 5 người chúng tôi thì số tiền đó thậm chí sẽ không còn là tiền lẻ. *GYA! GUGI! GI! GYA! GIi! GUUh!*
Đêm qua, *GYA! GUGI! GI! GYA! GIi! GUUh!*
Tôi đã cố gắng kết hợp trang bị mới với 『Trượng Thường Xanh?』, *GUba! GIi! Guuh! GYA! GIi! Guuuguguu!*
Và khi tôi lấy Túi Vật Phẩm ra, *Begya! Gii! Uuuh! Guu!! Gouah! Gii! Gigya!*
Tôi đã vô tình dung hợp 『Katana Ma Thuật』 mà tôi mua vì nó trông rất ngầu, mặc dù không thể sử dụng, với *GYA! GUGI! GI! GYA! GIi! GUUh!*
『Trượng Thường Xanh?』mà tôi đang cầm trong tay. Mặc dù nó là một thanh katana? *GYA! GUGI! GI! GYA! Guuuguguu!*
Nó yêu cầu Lv 30, liệu tôi có thể sử dụng được không? *Begya! Gii! Uuuh! GI! GYA! GIi! GUUh!*
Hừm, có vẻ như tôi có thể. Tôi càng đổ nhiều mana vào thì nó càng chém tốt hơn. *Begya! Gii! Uuuh! Guu!! Gouah! Gii! Gigya!*
Mặc dù đó là một cây trượng gỗ á? Nó chém rất ngon. *GYA! GUGI! GI! GYA! GIi! GUUh!*
Có phải Lv yêu cầu của Katana đã biến mất vì trượng không có yêu cầu về Lv không? *GYARAAARAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA*
Aaaa, ồn ào quá, ta đang cố suy nghĩ mà, tụi bây không thể rên la nhẹ nhàng hơn sao?
「Hừmm, tớ muốn thử nghiệm chính xác...... Nhưng cần một mục tiêu...... Nếu có thứ gì đó giống như......... Khó hơn chăng? Giống như......」
「 「 「 「 Đừng tự mình thảo phạt quái vật trong khi lẩm bẩm xà lơ nữa! Tụi tớ không thể theo kịp thu ma thạch đâu!!」」」」
Họ nổi điên rồi. Có phải vì tôi thiếu điểm tình cảm với người khác giới không? Có vẻ như tôi phải mua nó... 『Nhẫn Pheromone』, nhưng nó có giá 2.600.000 ere...... Chà, đã đến lúc mặc cả rồi?!
Cuối cùng, chúng tôi thậm chí còn không kiếm được 20.000 mỗi người...... Liệu tôi có thể trả giá đủ không?
Và vì nó chẳng có gì ngoài đám tạp nham nên Lv cũng không tăng lên.
Chà, các cô gái đã trả hết nợ vào ngày đầu tiên, nên họ có thể tránh phải đến một cửa hàng khả nghi, không, không phải là tôi có ý định bán họ ngay từ đầu đâu. Nhưng một trong số họ sẽ cởi đồ ngay cả khi không bị bán...... Thật đáng ngờ.