Chiến Thần Bất Bại

Chương 207: Báo Tiên Võ



 “Á a!”
Đường Thiên há hốc mồm, nhìn những câu chữ như thác nước trước mặt. Trong tấm thẻ nhỏ bé đó chứa đựng lượng tin tức khổng lồ, vượt xa sự tưởng tượng của Đường Thiên.
Đường Thiên không biết, báo Tiên Võ tập hợp lực lượng của hai chòm sao, là tờ báo có uy tín nhất trên Thiên Lộ. Ngày ngày đều có một lượng lớn tin tức được các Tiên Võ Quán trên khắp các hành tinh thu thập, vô số nhân lực sàng chọn, chứng thực, lượng tin tức đương nhiên lớn tới kinh người.
Được hai chòm sao lớn phát triển suốt nhiều đời, Thành Tiên Võ đã trở thành lực lượng tình báo hùng mạnh nhất thiên hạ. Cũng nhờ vào năng lực tình báo vô cùng cường đại đó, Tiên Võ đần trở thành quái vật khổng lồ có thể chống cự được mười hai cung hoàng đạo.
Thiên Lộ Bảng đã trở thành một trong những bảng xếp hạng uy tín nhất trong lòng mọi người.
Vô số người điên đảo chỉ vì một thứ tự. Trong mắt nhiều người Thiên Lộ rộng lớn xa xôi, song mỗi cái tên trên báo Tiên Võ lại là một loạt những con số tạo thành.
Nhưng với Đường Thiên, đây là chuyện rất không tốt.
Số lượng tin tức quá kinh khủng, gã vò đầu bứt tai một lúc lâu mới tìm thấy Thiên Lộ Bảng.
Tinh thần gã chấn động, bắt đầu tra cứu.
Rất nhanh chóng, gã tìm ra Quách Đông, xếp hạng 9928.
Sau đó gã bắt đầu tìm tên của mình song không có thu hoạch gì, suốt cả bảng không hề có tên của gã.
Đường Thiên lập tức tìm xuống danh sách dự bị Thiên Lộ Bảng, aaaaa, cũng có thể trên này chứ, dẫu sao thanh danh mình không lộ ra mấy. Phải tìm thật cẩn thận, không thể bỏ qua được...
Đúng là, thiê ntài như anh đây đáng ra phải là đối tượng chiếu cố trọng điểm chứ!
Đường Thiên miệng lầm bầm, ánh mắt quét qua quét lại, không bỏ qua một chữ nào.
Lật đi lật lại bảng dự bị, vẫn không có tên gã.
Sắc mặt Đường Thiên giờ cũng lúng túng.
“Bọn này quan sát quá kém! Anh đây cao thủ hào quang tỏa khắp bốn phương, bọn họ lại chẳng biết gì cả, hừ, xem ra trình độ cũng chỉ có hạn thôi!”
Đường Thiên đang định ném tờ báo Tiên Võ đi, đột nhiên, khóe mắt liếc thấy một cái tên, tay bỗngc ứng lại.
Thượng Quan Thiên Huệ, xếp hạng 9563.
Thiên Huệ!
Đường Thiên tinh thần chấn động, không ngờ lại được thấy tên của Thiên Huệ trên tờ báo này. Đường Thiên như hăng tiết vịt lên, bắt đầu tìm kiếm điên cuồng trong biển tin tức mênh mông.
Rốt cuộc ở một góc hẻo lánh không ai ngờ tới, có một tin tức nho nhỏ.
“Thượng Quan Thiên Huệ, bí bảo là Vương Miện Anh Tiên (chưa chứng thật). Các bí bảo của chòm sao Anh Tiên đã khôi phục một trình độ nhất định, Vương Miện Anh Tiên đang dần thức tỉnh.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng Đường Thiên như thấy được chí bảo, gã tham lam đọc đi đọc lại từng câu từng chữ nhiều lần. Tuy gã vẫn luôn tin rằng Thiên Huệ không gặp chuyện gì, nhưng hôm nay chứng kiến tin tức về Thiên Huệ, trong lòng gã vẫn vô cùng vui sướng.
Có điều...
Thiên Huệ còn xếp hạng 9563!
Thiên Huệ cũng đã bước vào hạng mười ngàn...
Trên cái tờ báo chết tiệt này còn chả có tên của mình,d dúng là có mắt không tròng!
Đường Thiên hừ một tiếng, mình nhất định phải vượt qua Thiên Huệ. Toàn thân gã tràn đầy lực lượng, một nụ cười mang theo ý chí chiến đấu mãnh liệt hiện lên trên khuôn mặt gã.
Hôm nay tu luyện nhiều gấp đôi!
Thiếu niên vĩ đại như thần, xông lên!
๑๑۩۞۩๑๑
“Chúng ta làm sao giờ?” Thôn dân vừa báo tin nhìn Tạ Thanh, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi.
Bọn họ đều biết Quách Đông là hạng người gì. Quách Đông lạnh lùng vô tình, giết ngươi như ngóe. Trong kiếm lệnh gã đã nói “chó gà không tha”, vậy...
Chỉ nghĩ thôi, thôn đân cũng không rét mà run, hai chân bất giác lẩy bẩy.
Tạ Thanh lại bình tĩnh trở lại, hạ giọng nói: “Không cần lộ ra, thời gian tới không ai được ra khỏi thôn!”
“Chúng ta...” Thôn dân nghe Tạ Thanh nói vậy càng thêm sợ hãi, muốn nói lại thôi.
Tạ Thanh bình tĩnh nói: “Nếu không có đại nhân chúng ta đều đã chết. Chúng ta đều là người đã bước qua cái chết, cho dù cả thôn chết hết cũng chỉ như trước kia mà thôi. Chúng ta là người thủ kiếm, nếu làm chuyện vi phạm đạo nghĩa, sau này còn mặt mũi nào gặp lại tổ tiên dưới suối vàng?”
Nghe thấy ba chữ người thủ kiếm, vẻ sợ hãi trong mắt thôn dân cũng tan dần, chân cũng ngừng run, ánh mắt dứt khoát: “Thanh đại ca nói không sai, dù thế nào chúng ta cũng không thể bôi nhọ ba chữ đó được.”
Tạ Thanh gật đầu, trong mắt lập lòe sát khí: “Cùng lắm thì dốc sức liều mạng. Tạ Thị kiếm thôn chúng ta trong tay còn kiếm!”
“Vâng!” Thôn dân gật đầu: “Để đệ đi dặn mọi người!”
Hắn vừa đi không bao lâu, đột nhiên thần sắc hoảng sợ chạy vào: “Thanh đại ca, Quách Lâm mang theo một đám người đi về phía chúng ta.”
“Quách Lâm!” Tạ Thanh biến sắc, nhỏ giọng nói: “Đệ đi nghĩ cách cầm chân bọn họ một lúc!”
“Vâng!” Thôn dân không dám lề mề, vội vàngc hạy đi.
Tạ Thanh vội vàng chạy lại chỗ bọn Đường Thiên.
Tới cỗ xe bạc Thiên Mã, Tạ Thanh chỉ thấy xa phu, vội vàng hỏi: “Hai vị đại nhân đâu?”
Xa phu nói: “Hai vị đại nhân đang bế quan.”
“Bế quan?” Tạ Thanh nghẹn giọng hét lên, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, bế quan ngay lúc này, hỏng rồi!
Song ngay lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ sau truyền lại.
Tạ Thanh quay đầu lại nhìn, sắc mặt càng trắng bệch, Quách Lâm mang theo một đám người hùng hùng hổ hổ xông về phía này. Đi đầu đội ngũ là thôn dân vừa được phái đi, bị trói gô lại, toàn thân đầy vết thương, máu chảy đầm đìa.
Sắc mặt Tạ Thanh đột nhiên trầm xuống, sát cơ bùng lên trong mắt: “Quách Lâm, ngươi dám ra tay với người của Tạ Thị kiếm thôn chúng ta!”
Quách Lâm thấy cỗ xe bạc, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, sắc mặt chợt trầm xuống,c ười âm hiểm: “Tạ Thanh, ngươi thật to gan! Dám công nhiên vi phạm kiếm lệnh, toàn bộ Tạ gia các người đều phải chôn cùng!”
Tạ Thanh biết hôm nay khó lòng yên ổn rồi, sát cơ trong ngực càng bùng lên, đột nhiên rút kiếm, tiếng kiếm ngân vang đội.
Tiếng kiếm ngân vừa vang lên, toàn bộ thôn dân của Tạ Thị kiếm thôn đồng loạt rút kiếm tụ tập về hướng này.
Chỉ trong chớp mắt, thôn dân đã vây chặt đám người Quách Lâm. Mọi người thấy thôn dân người bê bết máu, ánh mắt đỏ bừng.
Quách Lâm biến sắc: “Tạ Thanh! Ngươi không muốn sống nữa à! Lão tổ cũng biết chúng ta tới Tạ Thị kiếm thôn đấy!”
Hắn quay sang những thôn dân khác, gầm lên: “Các ngươi đừng để Tạ Thanh lừa, kiếm lệnh của lão tổ đã nói rất rõ, dám chứa chấp đào phạm, cả thôn liên lụy! Nếu giờ các ngươi thức thời, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu lão tổ thật sự tức giận, các ngươi cứ nhìn Vân thôn năm xưa làm gương!”
Thôn dân xao động, năm xưa Vân thôn từng vô cùng hưng thịnh, nhân khẩu đông đúc. Song chọc giận Quách Đông, kết quả toàn tộc bị diệt, Vân thôn hiện nay chỉ còn lại một loạt phế tích và cỏ dại.
Quách Lâm thấy vẻ sợ hãi trên mặt các thôn dân, trong lòng càng nắm chắc, cười lạnh nói: “Tạ Thanh định chứa chấp đào phạm, ai bắt được Tạ Thanh không chỉ bỏ qua chuyện cũ còn lập được công đầu, ta sẽ đích thân báo lên lão tổ, sẽ có trọng thưởng!”
Hắn hiểu quá rõ tính cách của đám thôn dân này, đám người này có ai không nhu nhược ích kỷ, nào chịu được đe dọa?
Khóe miệng Quách Lâm nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, hắn muốn cho Tạ Thanh thấy lúc quan trọng nhất, không gì quan trọng hơn tính mạng mình.
Song bốn bề vẫn tĩnh lặng như chết.
Nụ cười trào phúng của Quách Lâm lạnh dần, trong lòng hơi bất an, lạnh lùng nói tiếp: “Các ngươi định chết chung với đám người này à? Các ngươi phải tự hiểu chứ, người thân của các người thì sao, không cần vì xúc động nhất thời mà...”
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên.
Gương mặt Tạ Thanh nở một nụ cười trào phúng, vô cùng chướng mắt.
“Ta đếm đến ba, ai không động thủ thì chờ chết đi!” Trong lòng Quách Lâm càng thêm bất an, hắn gào lên khàn cả giọng: “Dưới kiếm lão tổ chưa từng có ai sống sót...”
Tạ Thanh lắc đầu, ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh: “Tạ Thị kiếm thôn, thủ kiếm bảy trăm năm. Là người thủ kiếm, có thể chết, có thể bỏ mình, nhưng tuyệt đối không làm chuyện vong ân phụ nghĩa! Danh tiếng tổ tiên không thể ô nhục, kiếm trong tay chỉ gãy chứ không cong!”
Người thủ kiếm...
Quách Lâm trợn tròn hai mắt, hắn chợt nhớ lại lời đồn về người thủ kiếm. Trước giờ hắn vẫn cho rằng tin đồn này là giả, không ngờ đám người Tạ gia này lại là người thủ kiếm!
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
“Đúng vậy, Tạ gia tuy đã xuống dốc, nhưng chúng ta không thể không còn mặt mũi nào gặp tổ tông mình!”
“Chúng ta là người thủ kiếm! Quách gia là thứ gì chứ?”
. . .
Tiếng chửi mắng của thôn đân bắt đầu vang lên, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt họ đã biến mất, thay vào đó là một loại kiêu hãnh, một cảm giác kiêu hãnh ngủ say đã lâu nay mới tỉnh lại.
Ai nấy chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không nhịn được xiết chặt trường kiếm trong tay.
Trong lòng Tạ Thanh thầm than, lần này sợ rằng phải trở thành tử địch với Quách Thị kiếm thôn rồi. Có điều, không còn đường lui nữa, trong lòng hắn lại thấy thoải mái, những lời hắn vừa nói không phải mưu kế mà là suy nghĩ thật trong lòng hắn.
Người của Tạ gia là người thủ kiếm, thủ không chỉ là thanh bảo kiếm trong truyền thuyết kia mà còn là thanh kiếm trong lòng mình.
Lòng đã thoải mái, Tạ Thanh như chợt hiểu ra, cảnh giới ngưng lại đã lâu đột nhiên thông suốt.
Suy nghĩ trong đầu hiểu rõ, kiếm trong tay cũng như đáp lại lời hắn, rung lên ong ong.
Những thôn dân khác cũng bị tiếng kiếm minh trong tay Tạ Thanh thu hút, bốn phía lập tức an tĩnh lại, tiếng kiếm minh càng thêm rõ rệt.
“Thủ Tâm Kiếm!”
“Đây là tiếng ngâm của Thủ Tâm Kiếm!”
“Thanh đại ca luyện thành Thủ Tâm kiếm minh rồi... Trời ơi, Thủ Tâm kiếm minh!”
Thôn dân Tạ Gia đang im lặng giờ như bùng nổ, ai nấy vui mừng không kiềm được.
Ngược lại, vẻ mặt Tạ Thanh vẫn bình tĩnh, cõi lòng hắn giờ vô cùng yên ắng, hắn cảm ứng được trường kiếm trong tay và tâm cảnh của hắn đang xảy ra một mối liên kết khó tả.
Thủ Tâm kiếm minh, bước đầu tiến lên Thủ Kiếm cảnh.
Thủ Tâm kiếm minh biến mất ở Tạ gia đã ba trăm năm, hôm nay đã lại xuất thế.
Không ai còn sợ hãi, cũng không ai sẽ sợ hãi.
Sự cường đại của Tạ gia năm xưa phai mờ đã lâu, nhưng người trong Tạ gia vẫn lưu truyền một câu, một câu nói vô cùng quen thuộc với mỗi thành viên Tạ gia.
Thủ tâm cùng kiếm minh, quét ngang cả thiên hạ!
Ba trăm năm rồi, Tạ gia rốt cuộc cũng có người luyện thành Thủ Tâm kiếm minh!
Gương mặt các thôn dân đều vô cùng vui mừng, quên cả Quách Lâm.