Bốn phương tám hướng, vô số biển người Chiến Sĩ, cùng nhau đáp lại!
M thanh chấn đêm tối trên không!
Một giây sau!
Hơn bốn vạn người, cùng nhau nhanh chóng mặc vào lặn trang bị!
Sau đó!
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Từng đạo Chiến Sĩ thân ảnh, giống như những vệt trắng trên sóng, nối tiếp nhau lao vào nước sông!
Hơn bốn vạn người, đeo lặn trang bị cùng bình dưỡng khí, cùng nhau nhập sông.
Tình cảnh hùng vĩ, trước nay chưa từng có!
Từng đạo nhập sông tung tóe.. khuấy động vẩy ra lên từng đợt sóng nước!
Bốn vạn người nhập sông, song cuồn cuộn lăn lộn.
Lần lượt từng thân ảnh, chui vào trong nước.. Không ngừng lặn xuống!
Bắt đầu vùng ven sông, phương viên mười cây số bên trong.. không ngừng mở rộng lục soát phạm vi!
Tìm kiếm Bắc Cảnh Vương manh mối!
Thời gian, không từng đứt đoạn đi.
Lục soát phạm vi, không ngừng mở rộng..
Xuôi theo hai bên bờ, phương viên mười cây số..
Khuếch tán đến.. Phương viên mười lăm cây số..
Hai mươi cây số..
Dần dần, đêm tối.. Chuyển thành ban ngày.
Hoàng hôn từ phía chân trời chậm rãi hiển hiện.
Đã là một đêm trôi qua.
Hơn bốn vạn người không ngừng vào sông, thay đổi lặn bình dưỡng khí.
Sau đó lại không ngừng chui vào.
Vừa đi vừa về, tìm kiếm ròng rã năm tiếng.
Lúc này, đã là rạng sáng sáu giờ.
Nhưng, đã tìm kiếm phương viên hai mươi cây số vùng ven sông, vẫn không có tìm kiếm đến bất kỳ manh mối gì!
Hắn rơi vào trong nước.
Cứ như vậy phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian.
Dù là một chút xíu manh mối, đều không có lưu lại..
“Tứ gia, các huynh đệ lục soát hai mươi cây số vùng ven sông hải vực, vẫn là không lục ra được bất luận cái gì manh mối.. Làm sao bây giờ?” Sau lưng, đại tướng quân Triệu Vân sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lăng Siêu nghe thế ánh mắt tràn ngập lo lắng, thẳng tắp nhìn chăm chú.. Phía trước kia một mảnh mãnh liệt lăn lộn La Sát Giang.
“Hạ lệnh, Phong Giang, ngăn nước.”
“Rút khô mảnh này La Sát Giang.”
* * *
Ba năm sau.
Cuối tháng bảy, đang là mùa hè oi bức, trong tòa trạch viện cổ kính, một trung niên nhân bộ dáng ngoài năm mươi, khuôn mặt hiền hòa nhưng quanh người toát lên khí thế uy nghiêm, một cảm giác như không dung thứ bất cứ thứ gì xâm phạm đến. Hắn vừa đánh cờ vừa hỏi:
“Tiểu tử đó thế nào?”
Một cái bóng đen im hơi lặng tiếng, như quỷ mỵ đột ngột xuất hiện trong trạch viện.
Nhìn thấy trung niên nhân về sau, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Nếu là người khác, như thế tiến thẳng vào tòa này trạch viện, chắc chắn sẽ bị giấu xung quanh các cận vệ cao thủ bí mật xử lý.
Hết lần này tới lần khác, người này lại là một trong những cận vệ bên cạnh hắn, Duệ Nhĩ.
“Bẩm Quốc Chủ, điện hạ mọi thứ đều bình thường, chỉ là.. hôm nay ngài ấy đã nói một câu.” Duệ Nhĩ nhanh chóng nói.
Viêm Đế ngạc nhiên một chút, lại trông thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, hiếu kỳ hỏi: “Hắn nói gì?”
“Ngài ấy nói, cuộc sống chả có gì thú vị cả. Nhàm chán, không có tham vọng.. cuộc đời thật vô vị, tẻ nhạt.”
“Khục..”
Đang uống trà, Viêm Đế ngay lập tức liền bị sặc, một mặt mộng tất, hỏi:
“Nhàm chán? Vô vị?”
“Không phải đang bảo hắn học cờ sao?”
Duệ Nhĩ một bên trả lời: “Điện hạ học cờ, thế nhưng là, chưa tới một tuần đã khiêu chiến tất cả các cao thủ, không ngoại lệ, đều thắng hết. Ngài ấy cũng giành luôn hạng nhất trong bảng thi đấu quốc gia. Ngày ấy đồng thời đồng thời được công nhận là bậc thầy về cờ vua lẫn cờ tướng.”
Viêm Đế nghe đến đây, không khỏi có chút đau đầu.
Tên tiểu tử thối này đúng là không để mình yên một chút nào.