Một âm thanh giống như tiếng hống của sư tử Hà Đông nổ vang bên tai, theo đó đến còn có cảm giác rung động kịch liệt.
Mí mắt Tô Diệu chèo chống nặng nề mở ra, cố gắng để tập trung vào bóng hình trước mắt, thấy được một vẻ mặt nữ nhân với khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Đây là một gian phòng học xa lạ, ăn mặc thống nhất một kiểu đồng phục nửa các sinh viên đại học ánh mắt đồng loạt tụ tập ở trên người hắn, trước mặt là một nữ nhân nộ khí trùng thiên. Nhìn hẳn là giáo sư?
Ngay sau đó hắn phát hiện ra thêm trong đầu tới hải lượng tin tức kia, cảm giác tựa như trong đầu bị nhét vào nguyên một đoạn nhân sinh không thuộc về mình.
Những ký ức này giúp hắn rất nhanh ý thức được, mình chuyển kiếp rồi, đi tới thế giới song song nào đó trong một cái tên trùng hợp cũng gọi "Tô Diệu" của học sinh cấp ba trên người.
Mà trước mắt vị nữ nhân tức sùi bọt mép này, thì là cô dạy số học của Tô Diệu. Mười phần hiển nhiên, cô ấy đang dùng phương thức cường ngạnh đối với chuyện đi học ngủ gà ngủ gật này của Tô Diệu mà biểu thị cực kỳ bất mãn.
Cô giáo số học đưa tay chỉ bảng đen "Em nói cho cô nghe một chút xem, câu đề này giải như thế nào? Nếu có thể giải được cô sẽ đồng ý cho em ngủ trong lớp học!"
Tô Diệu lần theo hướng tay cô chỉ nhìn lại. Ồ, hình học không gian, vẫn rất làm cho người ta hoài niệm.
Tô Diệu không nói một lời, lặng lẽ đi đến bục giảng cầm lên phấn viết. Hắn hầu như không có suy nghĩ, thậm chí cũng không có đọc đề, trực tiếp xoàn xoạt viết lên bảng.
Sau ba phút, hắn buông phấn viết xuống, phủi tay lui ra phía sau hai bước, đáp án đã được hoàn chỉnh viết lên trên bảng đen.
"Còn lại các giải pháp khác em tạm thời có thể nghĩ đến hai loại, có điều đều không có loại nào dùng tốt. Nếu như cô cảm thấy hứng thú, em cũng có thể viết lên."
Bên dưới các bạn học bắt đầu khe khẽ bàn luận, cô giáo cũng có biểu hiện hơi kinh ngạc "Câu đề này em đã làm qua?"
Tô Diệu lắc đầu "Không biết, có khả năng đi, coi như làm qua cũng không nhớ rõ. Có điều trực tiếp muốn nghĩ cũng không cần bao lâu, dù sao cũng không tính là đề khó gì.."
Không tính là đề khó?
Cô giáo trong lòng tự nhủ đây chính là loại câu đề nâng cao, bình thường bài thi bên trên cũng không thi cái loại đó, em còn nghĩ đơn giản à? Nói không phải khoác lác ai mà tin nổi?
Bên dưới lớp các học sinh một mảng xôn xao.
Xong rồi xong rồi, mình hoài nghi mình học được cái số học giả, khả năng còn sinh ra cái não giả..
Nhưng mà thiên địa lương tâm, Tô Diệu hắn là thật tâm không có ý thức được đề mục rất khó. Nói thật còn không nhớ rõ đã từng làm qua cái đó, dù sao kiếp trước thi đại học cũng đã đi qua rất nhiều năm rồi, năm đó xoát qua đề toán nói ít cũng lấy vạn mà tính, quỷ mà nhớ được là đã làm chưa ấy?
Cô giáo số học có thể không cho là như vậy, cô ấy cảm thấy khẳng định là Tô Diệu đã từng làm qua đáp án câu này rồi.
Nhưng "Giải ra đáp án sẽ đồng ý cho ngủ trong lớp học" lời này quả thực cũng là do cô ấy nói, nhưng mà cũng không khác gì như tự đánh vào mặt mình. Cô chính là cảm thấy không thể đi xuống lớp được, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn hàng phía trước trên chỗ ngồi của một học sinh cá biệt nào đó đang nhìn về hướng này mà cười một cách vui mừng, lập tức rất giận mà không có chỗ phát tiết.
Cô giận đùng đùng đi lên trước chất vấn học sinh cá biệt đó "Em bài tập về nhà ngày hôm qua có phải hay không vẫn chưa nộp?"
Học sinh cá biệt "?"
Đây là tình huống gì? Sao đột nhiên lại chuyển cục tức qua đây?
"Còn ở đây mà cười ngây ngô? Có giỏi chi bằng nghĩ thêm đến đề mục giải như thế nào! Em nói em một chút, đã không thông minh lại còn không cố gắng.."
Cô càng nói càng tức, cuối cùng thoáng nhìn qua cái tên này đi học đến bây giờ sách còn chưa có giở sách ra, nhất thời tức giận một tay lấy sách của hắn quăng cho văng ra chỗ bục giảng.
"Không học nữa không học nữa! Nhìn là đã thấy phiền rồi."
Nhưng mà cô dạy số học tựa hồ thừa dịp cơ hội này thành công bỏ qua "Giải ra đáp án sẽ đồng ý cho ngủ trong lớp học" ở trong tiết học này, và bắt đầu thao thao bất tuyệt hướng các học sinh cường điệu lên tầm quan trọng của việc cố gắng học tập. Cô ấy ngữ điệu trọng tâm nói lớn lên các học sinh sang năm muốn thi đại học, thì thời gian thật không tính dư dả.
Tô Diệu cũng không có bắt bẻ lại câu nói kia của cô giáo "Đồng ý cho ngủ trong lớp không tha", hết sức phối hợp yên lặng ngồi về vị trí của mình.
Dù sao cô cũng chỉ là tận lực hết trách nhiệm của mình, tại vì Tô Diệu suy nghĩ, cũng không có ý xấu gì.
Cô giáo nhấn mạnh một hơi gần hơn năm phút, từ ngữ bay lượn như mây rất có phong phạm của diễn thuyết gia. Cuối cùng cô ấy nhìn qua cái đồng hồ treo trên tường trong phòng học, giống như còn chưa đã ngứa. Nếu không phải cân nhắc đến thời gian trân quý trên lớp của mình có khả năng sẽ nói đến khi tan học.
Sau đó, cô cuối cùng bực mình mà liếc nhìn cái tên học sinh cá biệt bên cạnh kia không nói tiếng nào, đột nhiên tức giận phát hiện, cái tên này trong giờ lên lớp của mình thế mà lại còn không mang cả sách giáo khoa đi học!
Cô dạy số học cảm thấy học sinh cá biệt này là đang thách thức sự nhẫn nại của mình, không khỏi một chưởng hung ác đập vào trên bàn "Sách của em đâu?"
Học sinh cá biệt này bị giật nảy mình, không khỏi yếu ớt chỉ chỉ lên bục giảng trong góc quyển sách giáo khoa xốc xếch "Vừa mới bị cô ném đi.."
Cô giáo số học "..."
Lớp học lâm vào sự trầm mặc lúng túng ngắn ngủi.
Vài giây sau, cô ấy lặng lẽ giúp học sinh cá biệt đó đem sách giáo khoa nhặt trả lại, sau đó giống như không chuyện gì phát sinh trở lại trước bục giảng gõ gõ vào bảng đen "Khụ khụ, thời gian lên lớp quý giá lắm các học sinh, để cho chúng ta chú ý trở lại đề mục bên trên.."
* * *
Bỏ qua khúc nhạc dạo ngắn, Tô Diệu một lần nữa ngồi trở lại trong chỗ ngồi, cuối cùng cũng có thời gian để chậm rãi sắp xếp lại trong đầu từng đoạn ký ức loạn tung tùng phèo.
Sau đó hắn biết được mình đã chuyển kiếp rồi, đi tới một một thế giới lạ lẫm, nhận được một thân phận hoàn toàn mới.
Đầu tiên hắn trước hết làm rõ tin tức liên quan tới cái thân phận mới này.
Tên của hắn gọi Tô Diệu, mười bảy tuổi. Hắn cư trú ở khu dân cư phía bắc thành Lâm Giang, độc thân không bạn gái. Hắn học ở trường trung học số hai ở thành bắc, thời gian cho việc học tập đến tám giờ tối mới có thể trở về nhà. Hắn không hút thuốc lá không uống rượu không yêu sớm, trò tiêu khiển vẻn vẹn chỉ là game. Thầy cô bạn học đều nói hắn rất bình thường..
Được thôi, trước đó Tô Diệu là thật không nghĩ tới, hóa ra "Bình thường" cũng có thể trở thành một người có năng khiếu.
Nghe giống như có chút cổ quái, nhưng đặt ở trên người hắn xác thực là như thế.
Tô Diệu gia cảnh bình thường, không tính khó khăn cũng không tính là có tiền. Hắn thành tích bình thường, các môn học xếp hạng trong toàn trường quanh quẩn ở mức trung bình, phát huy cực kỳ ổn định chưa có thất thường. Hắn tướng mạo bình thường, cách ăn mặc ăn diện một chút cũng có thể trông thanh tú nhưng cũng không tính được siêu quần xuất chúng.
Chỉ có một điểm hắn miễn cưỡng có thể nói ở chỗ "Không bình thường" -- đó chính là hắn có Siêu Năng Lực.
Nếu như là đặt ở vị trí Tô Diệu trước khi xuyên qua đến thế giới này, bằng vào điểm này khẳng định cùng bình thường không liên quan đến nhau tí nào, nhưng mà ở cái thế giới này cũng không phải.
Bởi vì kế thừa trí nhớ của đời trước cho nên Tô Diệu biết, đây là một thế giới tồn tại Siêu Năng Lực, có vô số Dị Năng Giả tồn tại.
Ở chỗ này, Siêu Năng Lực sau toàn phương vị dung nhập xã hội nhân loại, tiếp nhận trở thành một bộ phận đại chúng rộng dãi.
Đương nhiên, cũng không phải toàn dân đều là Dị Năng Giả. Tổng thể cơ số nhân loại to lớn, Dị Năng Giả kỳ thật tương đối còn là chiếm số ít, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thiên phú như vậy.
Mặc dù các nhà khoa học đến nay còn không có biết rõ hạng người gì mới có thể giác tỉnh, mà hạng người gì không thể, nhưng có khoa học nghiên cứu cho thấy, nhân loại phổ biến nhất giác tỉnh số tuổi là ở giữa mười bốn tuổi đến mười tám tuổi.
Mà Tô Diệu, thì mười phần may mắn là một thành viên trong đội ngũ Dị Năng Giả.
Nhưng tương đối không may, hắn là nằm trong Dị Năng Giả phổ biến ở giai cấp thấp của sức mạnh thuần khiết hệ Dị Năng Giả.