Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng, Tô Diệu đã bị anh họ bên cạnh đánh thức.
Phải, đúng vậy, đêm qua bọn hắn đã ngủ chung giường trong phòng ngủ của Tô Diệu.
Ban đầu, Tô Diệu đề nghị trải đệm nằm ngủ dưới nền nhà và nhường chiếc giường duy nhất trong phòng cho anh họ, nhưng mẹ hắn chỉ mỉm cười và nói rằng điều đó là không cần thiết.
Bà ấy bảo đều là con trai cả mà, làm sao mà phải chú trọng nhiều như vậy làm gì? Ngoài ra bọn con hồi còn bé cũng không phải là chưa từng ngủ cùng giường ngủ với nhau?
Lúc ấy Tô Diệu không thể nhịn được muốn nói rằng, thời đại của mẹ thay đổi rồi, bây giờ đàn ông con trai đi ra bên ngoài cũng phải cẩn thận tự bảo vệ chính mình.. Nhưng cuối cùng vẫn là không có nói ra.
Đề tài này hơi quá mới mẻ, mẹ hắn có lẽ hẳn là không hiểu được.
Ông anh họ bộ dáng giống như hoàn toàn không có cảm thấy chỗ nào không ổn, Tô Diệu tất nhiên cũng không có nói gì thêm.
Khi hai người bọn hắn thức dậy, bố mẹ hắn vẫn còn chưa dậy. Nhưng bọn hắn đã chào họ ngày hôm qua và nói rằng bọn hắn sẽ đi ra ngoài hôm nay, vì vậy hai người đã trực tiếp đi ra ngoài sau khi đánh răng rửa mặt xong.
Bọn hắn đã đi qua đường phố đối diện và tùy ý ăn một cái gì đó để phục vụ như một bữa ăn sáng sớm. Sau khi ăn xong, Tô Diệu đi theo anh họ của mình đến nhà để xe dưới lòng đất của khu dân cư.
Sau khi đi lại nhiều lần trong nhà để xe, bọn hắn dừng lại bên một chiếc xe thể thao vỏ màu xanh lam do nhà nước sản xuất với vẻ ngoài đơn giản và thanh lịch.
Thấy Tô Cẩm Nghị rút ra chìa khóa điện tử để mở khóa cửa xe, Tô Diệu lập tức nổi lòng tôn kính người anh họ của mình "Anh ơi, đây có phải là xe của anh không?"
Tô Cẩm Nghị ngồi vào bên ghế điều khiển, lắc đầu "Không phải là của anh, là của một người bạn, hôm qua lúc anh từ sân bay hạ cánh xuống cho anh mượn."
Bạn bè? Loại bạn bè nào mà lại có thể tùy ý cho mượn xe sang trọng giống như kiểu mã bột ngưu sưu (1) này?
Xin hỏi vị thổ hào kia còn thiếu món gì đeo trên chân không?
Tô Cẩm Nghị khởi động xe, và động cơ của chiếc xe thể thao màu xanh lam đã được đánh thức ngay lập tức, với một tiếng gầm kiêu ngạo. Anh ấy thành thạo vào số, đạp chân ga, rồi chiếc xe thể thao như thể đang cổ vũ và đánh một vòng cung ra khỏi chỗ đậu xe, sau các hành động liền mạch của Tô Cẩm Nghị phóng về phía lối ra.
Kỹ năng lái xe của Tô Cẩm Nghị rất cao, hoặc có lẽ là khá cao.
Nhưng nếu có sự lựa chọn, Tô Diệu thà là ngồi trên chiếc xe do mẹ mình điều khiển còn hơn.
Sau khi Tô Cẩm Nghị chạm vào vô lăng, dường như không có tùy chọn "Giảm tốc". Có vẻ như anh ấy sẽ không bao giờ buông chân ga miễn là nó không bị buộc phải biến mất.
Chiếc xe thể thao màu xanh lam lái trên đường phố, như thể nó biến thành một tia sét. Động cơ xe giống như được cổ vũ cho cơ hội phóng thích hiếm hoi của nó, và âm thanh của hiệu suất động cơ vang vọng trong một thời gian dài trên đường phố.
Tô Diệu nhìn cảnh vật đang bay ngược ngoài cửa sổ, lại nhìn Tô Cẩm Nghị người trông giống như một nam diễn viên chính trong phim hành động ở ghế lái, và cuối cùng không thể không nhắc nhở "Anh ơi, ở thành Lâm Giang, việc chạy quá tốc độ sẽ bị trừ điểm và thu hồi giấy phép lái xe đấy!"
Tô Cẩm Nghị gật đầu "Ừm, ở thủ đô cũng thế."
Anh ấy dừng lại một chút, như thể anh sợ rằng em trai mình sẽ lo lắng, vì vậy anh ta nói thêm một cách trang trọng, "Đừng lo lắng, không sao đâu. Việc khấu trừ cũng là vấn đề của chủ xe, đó không phải là vấn đề lớn."
Tô Diệu "..."
Vãi cả trừ điểm tìm chủ xe! Mình mà phải lo lắng về việc trừ điểm sao? Mình đang lo là lo cho sự an toàn của chính bản thân mình nè!
Có điều ông anh họ đã nói có vấn đề gì xảy ra cứ giao cho chủ xe là xong việc, có vẻ như người chủ xe này địa vị khẳng định không nhỏ..
Nói trở lại, Tô Diệu cũng biết ông anh họ dám đi đua xe như thế khẳng định có đầy đủ tự tin. Dù sao cũng là Dị Năng Giả, tố chất thân thể cùng phản xạ thần kinh đều không phải là người bình thường có thể so sánh được. So với anh ấy mà nói việc khống chế vận tốc ấy hoàn toàn dễ như bỡn.
Ờ, nói cách khác, nó có nghĩa là "Hành động chuyên nghiệp, xin đừng bắt chước, bạn sẽ phải chịu hậu quả!"
Tô Diệu nhịn không được nói ra "Em cảm thấy anh, thân thủ này của anh, nếu không đi làm diễn viên kỹ xảo điện ảnh về ô tô thì thật là lãng phí. Anh biết không? Nhìn anh giống như nhân vật chính trong « Fast and Furious » vậy.."
Tô Cẩm Nghị sững người "Đó là cái gì?"
"Một bộ phim, một loạt phim siêu hot, đã được xuất bản tám hoặc chín phần rồi." Tô Diệu nhìn anh ấy một cách kỳ lạ, "Anh đã bao giờ nghe về nó à?"
Tô Cẩm Nghị lắc đầu "Không. Anh không xem phim nhiều."
Nghĩ lại cũng đúng. Bác hắn thường nói rằng anh họ hắn là một người rất bận rộn, anh ấy không thể dành một vài ngày rảnh rỗi để về nhà trong suốt cả năm, và anh ấy có lẽ cũng không có thời gian rảnh để xem phim.
"À còn nữa, Anh ơi, em còn không biết cấp bậc của anh đấy." Tô Diệu đột nhiên nói.
Tô Cẩm Nghị suy nghĩ một chút "Cũng phải.. Chốc nữa phải dẫn em đi không gian Dị Thứ Nguyên, hiểu nhau cũng là điều cần thiết. Anh hiện tại là cấp D đỉnh phong, giác tỉnh năng lực là dị năng nguyên tố hệ, thuộc tính là lửa. Dị năng công kích thủ đoạn tầm xa lấy loại Diễm Hỏa Thổ Tức làm chủ yếu."
"Diễm Hỏa.. Thổ Tức?" Tô Diệu lặp lại cái tên này.
"Ừm, là một trong những kỹ năng thường thấy nhất của hệ Hỏa." Tô Cẩm Nghị giải thích.
"Ặc.. Kiểu như "phép thuật Hỏa Độn · Hào Hỏa Cầu "hả?"
Tô Cẩm Nghị lại sững sờ một chút "Đó lại là cái gì thế?"
"Chiêu thức trong một bộ Manga ấy, rất nổi tiếng.. Thế ông anh không có tuổi thơ sao?" Tô Diệu không khỏi hiếu kỳ, "Em khi còn bé đều xem mấy cái đó?"
Tô Cẩm Nghị biểu cảm rất nghiêm túc suy nghĩ.
"Toms and Jerry.. Còn có cảnh sát trưởng Hắc Miêu có tính không?"
Tô Diệu có ý muốn che mặt lại. "Đó không phải là những gì anh đã xem với em trước đây à?"
"Đúng vậy." Tô Cẩm Nghị gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Nếu như em nói cái khác ngoại trừ những thứ này, thì có lẽ là không có."
Tô Diệu chợt hiểu.
"Tuổi thơ" của Tô Cẩm Nghị dường như bị giới hạn trong khoảng thời gian anh chơi với Tô Diệu mà thôi.
Sau khi họ chia tay, "Tuổi thơ" của anh ấy cũng chấm dứt.
Đôi khi bạn thấy ai đó trên sân khấu quyến rũ và xinh đẹp, là tâm điểm của khán giả, nhưng bạn không bao giờ biết họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho nó.
Nếu bạn muốn bắt kịp với ai đó, trước tiên bạn phải có ý thức làm việc chăm chỉ như người khác.
Chiếc xe thể thao màu xanh da trời nhanh chóng lái xe ra khỏi thành phố và phi nước đại trên con đường ngoại ô ở vùng đất bằng phẳng.
"Chúng ta sắp đến rồi, trước tiên anh sẽ phổ biến cho em một chút kiến thức." Tô Cẩm Nghị nói, "Bây giờ chúng ta chuẩn bị đến không gian Thứ Nguyên có danh hiệu gọi là "Hoang Nguyên", cũng là không gian Thứ Nguyên duy nhất được kiểm soát ổn định gần thành Lâm Giang.
Nơi đó độ khó cấp bậc rất thấp, quái vật đến từ không gian này năng lực đều yếu kém. Chính phủ đã thiết lập một căn cứ lâu dài ở không gian này, đó là một không gian đã bị chúng ta chiếm giữ. Bây giờ nó thường được sử dụng cho những người mới đến để trải nghiệm."
"Hóa ra là thế." Tô Diệu biểu thị đã hiểu.
Đại khái có nghĩa là phụ bản sơ cấp nha. Giống như luôn có các phụ bản cấp thấp và cấp cao trong các trò chơi trực tuyến, đây rõ ràng là phụ bản tương đối thấp.
"Quái vật bên trong "Hoang Nguyên" phần lớn đều là sinh vật cấp thấp chưa có bình xét cấp bậc, cao cấp nhất bên trong cũng có lẽ là cấp bậc thấp cấp "Quỷ" --nói cách khác, nó không mạnh bằng Dạ Hành Quỷ mà em đã giải quyết ở trường.
Mà còn coi như loại cấp quỷ này trong "Hoang Nguyên" cũng rất hiếm thấy, nếu có thể thấy trên cơ bản cũng đã bị những người khác giết sạch rồi. Cho nên có lẽ chúng ta tỉ suất cũng sẽ không gặp được."
Tô Diệu "..."
Nghe như thể, đột nhiên cảm thấy sinh vật bên trong không gian Thứ Nguyên này có vẻ giống như cũng rất không dể dàng đâu?
Chú giải:(1) Mã bột ngưu sưu là thành ngữ Trung Quốc đề cập đến một cái gì đó vô giá trị, cơ mà đã vô giá trị rồi lại còn sang trọng là sao.