Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 4: Vẫn Còn Không Mau Nắm Chặt Lấy



Bảy giờ bốn mươi phút sáng, là thời gian bắt đầu đọc sách buổi sáng.

Đúng vậy, rõ ràng là học sinh cấp ba nhưng mọi người lại có thể bảy giờ bốn mươi sáng mới phải tới trường học đọc sách. Thuận tiện nhắc tới, căn cứ theo trí nhớ Tô Diệu bọn hắn thậm chí ngay cả thứ bảy chủ nhật đều không cần học bù, mỗi tuần tự học buổi tối chỉ cần từ thứ hai tới thứ năm, thứ sáu năm giờ rưỡi chiều là có thể tan học về nhà.

Đó là ưu đãi bậc nào! So với cuộc sống cấp ba tiền thế việc học hành như vậy đơn giản có thể coi như cuộc sống thiên đường, ngay cả Tô Diệu như thịt tươi cũ (*) này đã sớm tốt nghiệp cấp ba nhiều năm rồi cũng không khỏi có chút vừa như ăn chanh (**).

Điều này cũng chưa tính cái gì, căn cứ vào ký ức, các học sinh cấp ba cái thế giới này thế mà ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè đều không cần học bù!

Đối với Tô Diệu mà nói.

* * * Điều này cũng quá là hạnh phúc rồi?

Nói tóm lại, thế giới này mặc dù có cùng kiểu thi đại học, thành tích thi cử quả thật cũng phổ biến xem trọng, nhưng so sánh với gánh nặng của học sinh cấp ba vẫn còn tương đối nhẹ.

Ở điểm này từ việc mỗi ngày rải rác vài trang bài tập ở nhà thì không có coi là gì. Tô Diệu đến nay còn nhớ rõ, nhớ ngày đó thời điểm hắn học cao trung mỗi ngày bài thi hận không thể lấy ra để đánh bài poker. Đặc biệt là thời điểm cấp ba, lúc bọn hắn tan học mấy bạn học không cùng lớp gặp nhau so sánh xem ai hôm nay làm bài tập được nhiều hơn ai, tình hình như vậy là không sai biệt lắm.

Bạn học lớp A tớ ra một cặp bài thi ngữ văn!

Bạn học lớp B ba trang bài thi số học kèm theo một trang tiếng anh!

Bạn học lớp C Naive! Bốn trang tiếng anh bốn tờ số học, Bùm!

Mọi người thán phục thán phục, hôm nay là bạn tương đối mạnh.

* * *

Có điều nói đi cũng phải nói lại, coi như việc học từ bảy giờ bốn mươi sáng mới bắt đầu, nhưng vẫn không phải tất cả học sinh đều có thể tới trường đúng giờ.

Cũng tỷ như bạn ngồi phía trước Tô Diệu này, mãi cho đến gần đến tám giờ chỗ đó vẫn như cũ là cái ghế trống.

Tám giờ kém hai phút, vị anh tài kia rốt cục mới chịu xuất đầu lộ diện.

Bịch bịch bịch tiếng bước chân từ ngoài cửa trên hành lang nhanh chóng đến gần, bóng người giống như cơn gió vọt tới cửa phòng học, bước chân trượt nửa mét mới phanh lại.

Nam sinh hai vai đeo túi thở không ra hơi vịn khung cửa bước vào, cũng chính lúc đó cùng với chủ nhiệm lớp trong phòng học bốn mắt giao nhau dò xét, hét lên gần như không kịp suy nghĩ "Chào.. Chào Lão Vương kế bên!"

"..."

Một lát trầm mặc, lập tức cả lớp nháy mắt cười vang thành một mảng.

Thầy chủ nhiệm lớp họ Vương, là thầy giáo ngữ văn của mọi người. Tuổi của thầy rõ ràng cũng không tính lớn, nhưng đỉnh đầu lại trụi lủi chỉ lưu lại một mảnh. Mỗi lần khi thầy trong phòng học một bên giảng bài một bên đi tới đi lui, tất cả mọi người sẽ bị ánh đèn huỳnh quang phản chiếu thu hút trên gáy của thầy làm không kìm lòng nổi.

"Lão Vương kế bên" cách xưng hô này là mọi người trong âm thầm để gọi Lão Vương, có điều cho tới nay không ai dám ở trước mặt mà nói như vậy. Bản thân Lão Vương lòng dạ kỳ thật cũng đã sớm biết rõ, chỉ có điều thầy lại không so đo, dù sao thầy làm chủ nhiệm lớp đã nhiều năm như vậy bị học sinh gọi như thế cũng không phải là một hai lần..

Nhưng bạn gọi ngay trước mặt như vậy lại quá đáng quá rồi!

Lão Vương sắc mặt đen lại "Đến muộn, tự giác đi ra hành lang tự học."

Lão Vương đến cùng vẫn là không có cùng học sinh chấp nhặt, vẻn vẹn để cái tên này đứng ở trong hành lang tự học đến khi kết thúc tiết học mà thôi.

Buổi sáng đi học đến trễ bị phạt đứng ngoài hành lang tự học vốn đã là quy củ của lớp. Dựa theo cách nói của Lão Vương, người đến trễ sau khi đi vào phòng học sẽ làm phiền đến những người khác đang trong trạng thái học tập trong lớp, cho nên loại biện pháp này không tính là trừng phạt mà là suy nghĩ thay cho các học sinh còn lại.

Buổi học sáng sớm kết thúc, khoảng cách giữa tiết học thứ nhất có thời gian mười phút đồng hồ nghỉ ngơi, là để cho các học sinh đi nhà vệ sinh đồng thời giao nộp bài tập về nhà ngày hôm qua.

Anh chàng đứng ở cửa kia xấu hổ cười hì hì đi đến, dường như hoàn toàn không có để ý. Anh ta thuận tay đem túi sách ném trên bàn, đặt mông ngồi xuống, quay đầu chuyển hướng Tô Diệu.

Tô Diệu nhớ kỹ cái tên này gọi là Trương Tường.

"Vé đã sớm đặt xong rồi." Trương Tường nói, "May mà tớ ra tay tương đối nhanh, hiện nay ở đây giá vé còn không tính quá đắt."

Tô Diệu sửng sốt một chút "Vé gì?"

"Vé nghỉ lễ đi Huy Thành xem thi đấu ấy. Không phải đã nói rồi sao, cậu, tớ, lão Ngô cùng lão Triệu, chúng ta được nghỉ cùng đi xem trận đấu trực tiếp?" Trương Tường nói như chuyện đương nhiên.

Tô Diệu lúc này mới nhớ tới, mình -- hoặc là nói hắn tiền thân -- là cùng mấy bạn học đã hẹn kỳ nghỉ phải đi tỉnh Huy Thành xem giải đấu trường cao đẳng Dị Năng Giả tổ chức liên đấu quyết đấu.

Trương Tường nhìn thấy phản ứng của hắn không khỏi nhíu lông mày "Thế nào, không lẽ cậu lại định giở quẻ thay đổi không đi đấy chứ? Vé đều đã mua rồi, tớ tối hôm qua nói phí hết bao nhiêu là khí lực mới tranh được vé."

"Đi chứ, đương nhiên đi." Tô Diệu nói.

Dù sao ngày nghỉ cũng không có sắp xếp gì khác, đi xem một chút trận đấu chính quy Dị Năng Giả cũng không có gì là không tốt.

Mặc dù việc đào tạo hệ thống Siêu Năng Lực và chuyển giao kỹ năng cho các Dị Năng Giả đã thức tỉnh là một vấn đề sau đại học. Tuy nhiên, trước khi vào đại học, nhiều phụ huynh sẽ gửi những đứa trẻ Siêu Năng Lực đã thức tỉnh đến một số cơ sở đào tạo siêu năng trong xã hội để học trước.

Đây là lý do tương tự như thế giới của Tô Diệu khi cha mẹ cho con học lớp ngoại khóa, lớp học yêu thích và các loại lớp học nâng cao. Dường như vẫn còn một số trẻ em được cha mẹ gửi đến lớp giáo dục sớm trước khi lên một tuổi hay gì đó..

Ngoài ra còn có một số phụ huynh bản thân đã là Dị Năng Giả, cũng có thể tự truyền thụ phương pháp chiến đấu cho con cái.

Bởi vậy ngay cả xem như là liên đấu dành cho học sinh cấp ba, trong đó hẳn là cũng không ít đường đường chính chính Dị Năng Giả. Nếu Tô Diệu quyết định muốn đi theo con đường Dị Năng Giả này, nên sớm đi tìm hiểu một chút chính quy Dị Năng Giả là dạng chiến đấu gì cũng không có gì là không tốt.

Sau khi nghe câu trả lời của hắn Trương Tường thở phào một cái "Ha ha, vậy là tốt rồi. Cậu không biết là tớ đặt mua cái vé này đã phí hết bao nhiêu sức lực đâu, tớ nói cho cậu biết chỉ cần không phải cậu đột nhiên có vé cho gái đi cùng, cậu bất luận sử dụng cái cớ gì chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Tô Diệu nhún vai "Được rồi biết rồi, đến lúc đó nhất định đi."

Khoảng cách thi cuối kỳ còn đại khái có hai tuần lễ. Nếu nghỉ hè mà không học bù, thì thi xong cũng coi như là được nghỉ rồi.

Hôm nay là thứ sáu, như trước đó đã nói, học sinh cấp ba ở cái thế giới này là không cần học tối vào cuối tuần. Năm giờ rưỡi chiều tiết học cuối cùng kết thúc về sau là có thể rời đi.

Vào lúc hoàng hôn, tiếng chuông tan học vang lên, Trương Tường ngồi ở ghế trước vui sướng huýt sáo sắp xếp lại cặp sách, bên trong miệng còn lẩm bẩm nói cái gì mà cuối tuần trở về phải lên loại hình Vương Giả.

Tuy nhiên trong ấn tượng Tô Diệu lời này anh ta giống như nói hai năm rồi, đến nay có vẻ như cũng không thấy lên Vương Giả..

Trương Tường cất kỹ cặp sách, quay đầu hỏi "Hôm nay cùng đi nhau không?"

Hai người họ đi về cùng một hướng trong nửa đầu của hành trình về nhà, và họ tình cờ ngồi ở hàng trước và hàng sau, đôi khi tan học cùng nhau rời đi.

Tô Diệu lắc đầu "thứ sáu, tớ trực nhật làm vệ sinh, có nhớ không?"

"Huh? Làm vệ sinh cái gì không phải một phút đồng hồ là làm xong sao? Lúc tớ trực nhật từ xưa nay không vượt qua một phút đồng hồ."

Tô Diệu biểu lộ có chút cổ quái nhìn về phía sau anh ta.

Trương Tường bỗng nhiên sửng sốt, ý thức được có gì đó không đúng tranh thủ thời gian nghiêng đầu nhìn thoáng qua sang chỗ khác. Kết quả không nhìn thì không sao vừa nhìn thấy thì sắc mặt lập tức dọa đến chợt biến --Woc! Lão Vương kế bên lúc nào đã đến tới đằng sau mình? Thế mà đều không có anh em nào nhắc nhở mình!

Song anh ta đã sử dụng mũi đao của mình trong nhiều năm để vào vùng sấm sét nhảy nhót (***), kinh nghiệm sinh tồn của anh ta rất phong phú, lúc ấy liền quay đầu lập tức đổi giọng "Trực nhật còn không mau động thủ làm cho sạch sẽ? Tớ nói cho cậu nghe, lúc tớ trực nhật từ trước đến nay đều là nắm chặt lấy từng một phút một, từ trước tới giờ không lề mà lề mề chậm trễ chút thời gian nào."

Tô Diệu "..."

Chú giải:(*) Thịt tươi cũ là một thuật ngữ trực tuyến ý chỉ là nhìn bề ngoài trông già nhưng vẫn còn trẻ.

(**) Vừa như ăn chanh là từ thông dụng trên internet không phải để chỉ sự nguyền rủa cái gì đó.

(***) Vào vùng hiểm nguy tìm đường chết.