Chiêu Nghi

Chương 2



05.

Thẩm Đình Chi cố tỏ vẻ thâm trầm mà gật đầu, ta thở phào một hơi.

“Đa tạ công tử.”

Lúc chạy ra, ta cố ý vứt khăn tay xuống đất, trên khăn có thêu tên của ta.

Đợi lúc Thẩm Đình Chi nhặt lên, ta đã chạy xa rồi.

Ngày hôm sau Thẩm Đình Chi không đến tìm ta, còn ta cũng không đến hồ băng nữa.

Cho đến một tuần sau.

Ta lại gặp hắn ở sau núi, ta trốn ở một góc mà nhìn trộm hắn.

Hắn rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta, lập tức đi về phía ta.

“Tại sao cô nương lại trốn ở đây?”

Lúc ta đứng dậy, hai chân tê dại, nhất thời va vào lòng hắn.

Hắn ôm chặt lấy ta, ánh nhìn không thể tự chủ được mà dời lên người ta.

Ta cắn chặt môi dưới, thấp giọng hỏi:

“Công tử, ngươi có nhìn thấy khăn tay ta đánh mất ở đây không?”

Ánh mắt Thẩm Đình Chi sáng lên, mặt không biến sắc nói:

“Chưa từng nhìn thấy.”

Ta ủ rũ mà cúi đầu, chầm chậm lui ra từ trong lòng hắn.

Lần này, ta cố tình thoa lên người phấn thơm thơm nhẹ sảng khoái, người khác ngửi thấy sẽ cảm thấy sảng khoái tinh thần.

“Đây là khăn tay mà chính tay nương ta thêu cho ta, xin công tử hãy để ý giúp ta.”

Sau khi Thẩm Đình Chi đồng ý, ta liền hỏi hắn:

“Công tử lẽ nào là hộ vệ bên cạnh của đại nhân sao?”

Thần sắc hắn ngỡ ngàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng hắn lại có ý chọc ta, ho khan một tiếng rồi nói:

“Thôi bỏ đi.”

Sau đó, Thẩm Đình Chi và ta hẹn ước:

“Nếu như cô nương muốn đến đây để tập múa, có thể tiếp tục đến đây, không cần để ý đến ta.”

Hắn ho khan một tiếng, hắn quay mặt đi, khó khăn mở lời:

“Ta có thể giúp cô nương canh giữ, để cô nương không bị người khác phát hiện.”

Từ đó về sau, Thẩm Đình Chi mỗi tối đều đến hồ băng đợi ta, còn ta cũng dần dần thân thiết với hắn.

Nhưng hắn chưa từng nói với ta về thân phận của hắn, ta cũng chỉ xem hắn là hộ vệ.

Hắn hỏi ta tại sao lại đến tự miếu, ta chỉ nói là đến cầu phúc thay người nhà.

Thẩm Đình Chi giống như là có cùng cảm nhận với ta, vô cùng đồng ý với cách nói của ta.

Nhưng hắn không biết!

Ta đến đây chủ yếu là để câu dẫn hắn.

Nhìn thấy con cá này sắp cắn câu rồi, nuôi cá béo lên thôi.

Nhưng chưa đợi đến lúc nuôi thành con cá to béo, Lâm Ngữ Hi lại đột nhiên đến tự miếu.

06.

Nàng ta trực tiếp sai người lôi ta vào phòng củi, ánh mắt tàn khốc đặt lên người của ta.

Nàng ta đánh giá ta một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt tối sầm lại.

“Ta cho rằng ngươi ở trong tự miếu chịu khổ chịu tội, không ngờ tới ngươi lại sống thoải mái như vậy!”

Ta run rẩy bả vai, cúi người xuống:

“Tỷ tỷ, Thanh Thù nghe không hiểu tỷ đang nói gì.”

Lâm Ngữ Hi giơ tay bóp cổ ta, trở tay tát ta một bạt tai.

Nửa bên mặt đau đến lợi hại, ta lại không dám cử động.

“Ngươi ở trong miếu cũng không sửa được tính cách khốn kiếp đó, đến hộ vệ cũng dám câu dẫn, không cam chịu cô đơn đến như vậy sao?”

Trong lòng ta run sợ, lập tức hiểu ra.

E rằng Lâm Ngữ Hi đã gài tai mắt ở bên cạnh ta, việc ở tự miếu, nàng ta đều nắm rõ.

Bao gồm việc ta luyện thành múa trên băng, câu dẫn là chuyện nhỏ, luyện thành múa trên băng mà nàng ta vô cùng khát vọng là chuyện lớn!

“Người đâu, đánh gãy chân của nàng cho ta!”

Ta lập tức co chân lại, quỳ xuống cầu xin:

“Tỷ tỷ, Thanh Thù chưa từng làm việc vượt giới hạn, vẫn luôn ở trong tự miếu cầu phúc cho tỷ.”

Lâm Ngữ Hi cười lạnh một tiếng:

“Bây giờ nói những thứ này đã vô dụng rồi, đánh gãy chân của ngươi, đến lúc đó mới gả ngươi cho Trấn Bắc đại tướng quân mới thú vị!”

Toàn thân ta run lên, phút chốc hiểu ra tại sao Lâm Ngữ Hi lại đến tự miếu.

Nàng ta là đến đưa ta quay về, để ta gả cho lão tướng quân đã năm mươi tuổi, Ngụy An.

Ông ta cưới một lần sáu vị tiểu thiếp, thậm chí còn có một số là trực tiếp cướp về.

“Ngụy tướng quân anh dũng oai mãnh, đang tuổi tráng niên, ngươi gả cho ông ấy làm thiếp, không thiệt thòi chút nào!”

Ai ai trong Kinh Thành cũng đều biết Ngụy An sát phạt quyết đoán, đối xử với nữ nhân không chút lưu tình.

Ta níu lấy tay áo của Lâm Ngữ Hi, cầu xin:

“Muội bằng lòng làm ni cô cả đời, không gả cho ai. Ở trong tự miếu cầu phúc cho tỷ tỷ và mẫu thân.”

Nghe xong, Lâm Ngữ Hi cười lạnh một tiếng:

“Người muốn thay ta cầu phúc còn nhiều lắm, không đến lượt ngươi!”

Sắc mặt nàng ta lạnh lùng, ra lệnh:

“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì, còn không mau ra tay!”

Ta cắn chặt răng, hai tay nắm thành quyền.

Dù cho phải ch, ta cũng phải bảo vệ hai chân của ta.

Còn chưa đợi ta đứng dậy chạy, Đại phu nhân mang vẻ mặt không vui đi đến:

“Ngữ Hi, muốn ra tay thì nhanh lên, đừng để xảy ra án mạng.”

Nàng ta lấy khăn tay ra, mặt đầy ghét bỏ nhìn sang ta:

“Ngươi và nương của ngươi đều vô dụng giống nhau, để ngươi gả cho Ngụy tướng quân đã là hời cho ngươi rồi!”

“Nếu như để Ngụy tướng quân biết được ngươi và tên hộ vệ đó tư thông, lột da rút gân, vứt vào bãi tha ma chính là kết cục của ngươi!”

Nói thế, Đại phu nhân phất tay. Nhẹ giọng nói:

“Mau ra tay đi!”

Ta đứng dậy liền chạy, nhưng còn chưa chạy đến cửa, thì cửa phòng củi đã bị người đóng lại.

Ta liều mạng đập cửa sổ, khàn giọng mà hét:

“Thả ta ra ngoài!”

Tên người làm ở sau lưng kéo ta trở lại, vứt ta xuống đất.

Bọn họ vươn gậy gỗ lên muốn đánh vào chân của ta.

Ta cắn chặt môi dưới, máu tanh đầy miệng.

Dù cho là đã uống tức cơ hoàn, ta cũng phải ăn kiêng luyện múa.

Nhưng bây giờ, lại muốn đánh gãy chân của ta, để ta gả cho lão tướng quân.

Tính toán kỹ lưỡng lâu như vậy, lẽ nào cứ như thế mà thất bại hay sao?

Nhìn vào gương mặt đắc ý của Lâm Ngữ Hi và Đại phu nhân trước cửa sổ, nỗi hận trong lòng ta tăng lên vô cùng.

Lâm Ngữ Hi cười nói:

“Thanh Thù, ta sớm đã biết ngươi sẽ không cam tâm tình nguyện mà ở trong tự miếu, không cam tâm như vậy, là không quên được tình lang của ngươi sao?”

Đại phu nhân liền nghiêm mặt, bình tĩnh nói:

“Phí lời với nó làm gì? Đánh gãy chân của nó, cứ nói là lúc xuống núi đã ngã gãy chân rồi.”

Không đợi gậy gỗ đánh xuống, giọng nói sắc bén của công công đột nhiên vang lên cả tự miếu.

“Bệ hạ giá đáo!”

07.

Mọi người ngơ ra, toàn bộ đều biến sắc.

Chỉ thấy Thẩm Đình Chi từ đám đông bước ra.

Hắn một thân hoàng bào, trong mắt là ý lạnh bức người, lạnh lẽo mà quét qua mọi người.

Sự xuất hiện của Thẩm Đình Chi, khiến Lâm Ngữ Hi thay đổi sắc mặt.

Cô ta lập tức quỳ xuống hành lễ, mặt đầy hoảng hốt.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Thẩm Đình Chi, nhàn nhạt nói:

“Nữ nhi của Lâm thị, Lâm Thanh Thù phẩm đức tốt đẹp, tài đức vẹn toàn, nhập cung nạp làm phi, sắc phong làm chiêu nghi!”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Đứng đầu cửu tần, chính nhị phẩm chiêu nghi!

Phút chốc, tất cả mọi ngày đều thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Lâm Ngữ Hi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, cảm xúc dần dần mất kiểm soát.

Nàng ta chậm rãi đứng dậy, muốn tiến lên tố cáo ta tư thông với hộ vệ.

Nhưng nàng ta còn chưa nói ra, đã bị Đại phu nhân giữ chặt lại.

Ta nhịn lại khóe môi cong lên, lòng sinh ra mỉa mai.

Không bằng không chứng, chỉ dựa vào một cái miệng mà muốn tố cáo ta.

Đúng là khiến người khác thất vọng.

Nếu không phải Đại phu nhân ngăn cản, ta thật muốn xem xem kết cục của Lâm Ngữ Hi khi tự tìm đường ch!

Thẩm Đình Chi nhướng mày, nhìn về phía ta.

Ta hiểu được y của hắn, lập tức tiến lên quỳ bái tạ ân:

“Tạ chủ long ân.”

Thẩm Đình Chi vô cùng hài lòng mà gật đầu, xoay người đưa công công rời đi.

Đợi hắn đi khỏi, ta lập tức đứng dậy, phủi đi bụi bặm trên y phục.

“Các người dám ra tay với bổn cung, còn nói muốn đánh gãy chân của bổn cung, tỷ tỷ, đây chính là tội chém đầu đó!”

08.

Lâm Ngữ Hi hai mắt ửng đỏ, ánh mắt vụt lên sự đố kỵ.

Nàng ta toàn thân run rẩy, thấp giọng cầu xin:

“Chiêu nghi nương nương thứ tội, thần phụ không hề có ý muốn động thủ với nương nương.”

Bây giờ, nàng ta chỉ là một quý phụ chưa được cáo mệnh, còn ta chớp mắt đã trở thành chiêu nghi.

Nàng ta không thể không cúi đầu xuống, quỳ xin ta.

Ta liếc Tiểu Điệp một cái, nàng ta sợ đến nhũn chân, xém chút ngã quỳ xuống đất, rõ ràng là chột dạ rồi.

Lúc đến tự miếu ta chỉ đem theo một người, đó là Tiểu Điệp.

Trừ Tiểu Điệp mật báo tin tức cho Lâm Ngữ Hi ra, ta không nghĩ ra được người nào khác.

Tiểu Điệp là nha hoàn thân cận bên cạnh ta từ nhỏ, ta rất tin tưởng nàng, vẫn luôn xem nàng là tỷ muội ruột thịt.

Kiếp trước, sau khi ta ch Tiểu Điệp cầm theo tiền trở về quê.

Cho đến hiện tại, ta mới nhận ra là sau khu Tiểu Điệp hoàn thành nhiệm vụ hại ch ta, cho nên Lâm Ngữ Hi mới cho nàng một khoản tiền để nàng ta rời đi.

Tiểu Điệp run cầm cập tiến lên.

Ta cho nàng ta một ánh mắt, thoáng chốc nàng ta đã hiểu ý của ta.

Vì thế, Tiểu Điệp nuốt nước bọt, lo lắng mà bước lên trên, yếu ớt mà tát Lâm Ngữ Hi một bạt tai.

“Dám bất kính với chiêu nghi nương nương, đáng phạt!”

Tiểu Điệp lại nhìn ta một cái.

Thấy ta không có ý bảo dừng, Tiểu Điệp chỉ có thể nối tiếp mà tát từng cái một.

Đại phu nhân ngăn cản không cho đánh, lại bị hộ vệ chặn đứng lại.

Chát chát!

Tiếng tát càng ngày càng vang, lực độ ngày càng mạnh hơn.

Lâm Ngữ Hi hai má sưng đỏ, khóe môi ứa ra vết máu, nhưng không dám lên tiếng ngăn lại.

Nàng ta nhìn ta đầy căm ghét, trong mắt tràn đầy tức giận.

Ánh mắt như thế, dường như đang nói:

“Lâm Thanh Thù, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Đáng tiếc, ta bây giờ không phải là Lâm Thanh Thù mặc người chém gi.

Tiểu Điệp vì để lấy được tín nhiệm của ta, không thể ra tay tàn nhẫn.

Đánh liên tiếp mười ba cái tát, Lâm Ngữ Hi đảo mắt một cái, trực tiếp bị ngất đi.