22.
Ta từng đặt hy vọng vào Lục Nguy, ta cam tâm làm quân sư ẩn sau màn, dùng từng chiến công nâng đỡ hắn lên vị trí trấn quốc Đại tướng quân.
Bởi vì trấn quốc Đại tướng quân có quyền yêu cầu hoàng đế tái thẩm tra án cũ của võ tướng.
Ta hy vọng hắn có thể minh oan cho nhà họ Diệp, nhưng hắn lại chọn Cẩm Ngọc trước trận. Khi đó ta mới biết, nguyên bản Lục Nguy và Cẩm Ngọc là cùng một giuộc.
Người thực sự giúp ta tiến gần mục tiêu báo thù, lại là hoàng đế địch quốc Tạ Lãnh.
Lục Nguy tưởng rằng đưa Cẩm Ngọc, kẻ thù của ta đến đây sẽ khiến ta tha thứ cho hắn và cho hắn một cơ hội.
Ta không nói lời nào, chỉ giương cung dài, nhắm thẳng vào mi tâm của Cẩm Ngọc.
Cẩm Ngọc nhận ra ta muốn giết ả, hoảng loạn giãy giụa, trước khi mũi tên bắn trúng mi tâm, ả muốn liều mạng trốn thoát.
Kể từ đó, cục diện rối ren, chiến tranh nổ ra.
Lục Nguy muốn trên chiến trường lập chiến công hiển hách để cho ta thấy hắn không thua kém Tạ Lãnh.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, quân đội sau lưng hắn không thực sự nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Lúc trước trong quân ngũ, người dạy chúng ta lấy ít địch nhiều, lấy trí thắng địch không phải là ngươi, mà là Lục hoàng tử…… Không, hẳn là Lục công chúa, là Chiêu Ninh công chúa!”
“Chiêu Ninh công chúa mới là chủ soái của chúng ta! Chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của công chúa!”
Vị tướng lĩnh dẫn đầu nói xong, toàn bộ binh lính biên cảnh hàng vạn người đồng thanh hô vang:
“Chiêu Ninh công chúa mới là chủ soái của chúng ta! Chúng ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của công chúa!”
Mười năm qua ở biên ải, ta lấy thân phận hoàng tử cùng binh lính đồng cam cộng khổ, đối đãi hòa nhã, họ thực sự coi ta như huynh đệ, ta cũng thực sự coi họ như chiến hữu.
Vì vậy một ngày nào đó, họ đột nhiên phát hiện ra vị hoàng tử tùy hòa phóng khoáng này vốn dĩ nên là công chúa kim chi ngọc diệp.
Mà vị công chúa này trong lúc lòng dân bất an, sĩ khí sa sút, đã đích thân viết thư gửi cho họ hy vọng.
Vì vậy lòng dân và lòng quân ta đều nắm giữ trong tay.
Trận chiến này, Lục Nguy chỉ còn lại vài đội quân cũ trung thành với hắn giúp hắn đánh, hắn đương nhiên thảm bại, khốn đốn quay đầu hồi kinh.
Cẩm Ngọc chạy trốn khắp nơi trên chiến trường – rơi vào tay ta.
23.
“Hoàng tỷ, tỉnh lại?”
Ta vỗ mặt Cẩm Ngọc, nếu ả không mở mắt, ta sẽ tát vào mặt ả.
Ả ta mở mắt, nhưng ta vẫn tát ả ta một cái.
Bị ta đánh, ả ta ngoẹo đầu sang một bên, nghiến răng nghiến lợi muốn lao tới phản kích, nhưng tay và chân ả đều bị trói bằng dây thừng.
Bên cạnh ta là ngự tiền thị vệ do Tạ Lãnh phái đến.
Khi Cẩm Ngọc nhìn thấy lưỡi dao của thị vệ lóe lên, ả ta mới sợ hãi.
Vị hoàng tỷ này của ta, từ xưa đến nay vẫn luôn là người mềm nắn rắn buông, luôn sợ kẻ mạnh mà bắt nạt kẻ yếu thế hơn.
Ta không chặn miệng ả, ả ta bắt đầu mắng ta, mắng ta đầu hàng kẻ địch, mắng ta hãm hại ả ta.
Ta vui vẻ nhận lời:
“Ta đúng là đã đầu hàng kẻ địch, hơn nữa việc Lục Nguy tạo phản giết vua, cũng chính là kết quả do ta ly gián.
“Ta cũng đúng là đã nịnh hót, nghe Tạ Lãnh nói, lúc ngươi bị bắt làm tù binh, cũng từng nghĩ đến kế nịnh hót. Nhưng ngươi vừa muốn sống sót, vừa muốn giữ gìn khí chất cao quý của công chúa, nói rằng Tạ Lãnh nhất định phải lập ngươi làm hoàng hậu thì ngươi mới chịu gả cho hắn.
“Tại sao Tạ Lãnh không để ý đến ngươi? Hoàng tỷ không nịnh hót là vì hoàng tỷ không thích nịnh hót sao? Hoàng tỷ không phải thích nhất cướp nam nhân của muội muội sao?
“Nhìn đi, bây giờ ta là hoàng hậu, còn ngươi, vẫn là tù binh, tù binh trong tay ta!”
Ta ném ả ta xuống đất, ả ta mới phát hiện mình bị ném vào những đóa hoa mẫu đơn – là thung lũng hoa mẫu đơn nở rộ! Chính là thung lũng nơi ả ta bị Khải Quốc bắt làm tù binh!
“Biết tại sao trên đường biên giới hoang tàn lại có một thung lũng hoa mẫu đơn nở rộ như vậy không?”
Ta cúi xuống bên tai Cẩm Ngọc thì thầm:
“Bởi vì cả thung lũng hoa mẫu đơn này, đều do ta đích thân trồng cho hoàng tỷ!”
Cẩm Ngọc trừng to mắt, kinh hoàng nhìn ta.
“Hôm đó ngươi đến biên giới du ngoạn, không phải để thưởng hoa mẫu đơn, mà là nghe nói thung lũng này có hoa mẫu đơn do Lục Nguy tự tay trồng tặng cho ta thưởng thức, ngươi ghen tị, đúng không?
“Tin tức Lục Nguy trồng hoa mẫu đơn cho ta là do chính ta cố ý truyền vào kinh thành chỉ cho một mình ngươi nghe.”
Cẩm Ngọc sợ hãi nhìn ta, ta lại đang mỉm cười.
“Biết hoàng tỷ thích Lục Nguy, cũng thích hoa mẫu đơn, nên muội đặc biệt nuôi dưỡng vài trăm con chim bồ câu để liên lạc với Lục Nguy. Đặc biệt là khoảng thời gian Lục Nguy về kinh, trong mỗi bức thư ta gửi cho hắn, ta đều cố ý kẹp cánh hoa mẫu đơn.”
“Mục đích là để nói với hoàng tỷ, nam nhân và loài hoa ngươi thích, đều nằm trong tay ta.”
“Quả nhiên ngươi ghen tuông mù quáng, mất đi lí trí mà chạy đến biên cảnh.
“Vừa đến biên ải này, hoàng tỷ đã mắc bẫy.”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao, ngày đó chính là ta tiết lộ tin tức ngươi đến đây thưởng hoa cho Khải Quốc, bọn họ có thể mai phục chính xác, đều là do ta tính toán trước.”
“Vậy nên hoàng tỷ nói ta muốn hãm hại ngươi, cũng không nói sai.
“Muội muội ta đây, chính là muốn ngươi chết.”
Cẩm Ngọc tay chân run rẩy, bò lùi lại, ta túm lấy tóc ả ta:
“Biết tại sao ta muốn ngươi chết ở đây không?! Bởi vì một câu nói vô tâm của ngươi năm tám tuổi, không chỉ hại chết người thân của ta, còn gián tiếp hại chết mười vạn binh sĩ biên cảnh!
…
“Chỉ vì họ từng là quân lính dưới trướng Diệp gia, phụ hoàng liền nghi ngờ họ. Mười lăm năm trước, trong trận tuyết lớn, mười vạn binh sĩ bị vây hãm trong thung lũng chờ đợi cứu viện, nhưng quân tiếp viện của triều đình mãi không đến. Mười bảy nước Di Nô nhân cơ hội liên thủ, vây hãm mười vạn trung thần lương tướng đến chết trong thung lũng này!
“Bọn chúng trước dùng lửa đốt, sau dùng đá đập, rồi mặc cho họ đói chết, lạnh chết. Khi băng tan, mười bảy nước đó còn đặc biệt phái binh lính, đâm từng nhát dao vào mỗi xác chết, chỉ sợ bọn họ chưa chết hẳn.
“Mẫu quốc không có ai thu xác cho họ, hoàng đế mẫu quốc chỉ lo nghi ngờ mười vạn người này liệu có vì Diệp gia mà tạo phản hay không, hắn đã quên mười vạn người này là những anh hùng bảo gia vệ quốc, hắn chỉ muốn bọn họ chết.”
“Vì vậy mười vạn vong hồn trung liệt đó cứ thế mục nát trong thung lũng này, cuối cùng hòa vào bùn đất, từ đó về sau mười năm, thung lũng này không mọc nổi một cọng cỏ.
“Ta ở biên cảnh mười năm, cũng dùng mười năm trồng hoa mẫu đơn, năm ngoái cuối cùng cũng nở hoa, còn nở rộ cả một thung lũng.”
“Ta biết, là mười vạn vong hồn trung liệt đó, muốn ta giúp họ lấy mạng công chúa Cẩm Ngọc.”
Mặt Cẩm Ngọc trắng bệch, ả ta sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy, ta tin rằng bản thân ta lúc này trong mắt ả ta, nhất định còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Từ khi hiểu chuyện, ta đã biết, ta là người duy nhất thay người thân và hàng vạn vong hồn trung liệt đòi mạng hoàng thất.
24.
Cẩm Ngọc chết trong tay ta.
Ả ta quỳ gối trong bụi hoa mẫu đơn, đầu cúi thấp xuống, hai tay duỗi thẳng phía trước, đầu gối cong đến mức tối đa, là tư thế quỳ lạy xin lỗi.
Một cây giáo dài xuyên qua lưng, ghim chặt ả ta xuống đất.
Muôn đời muôn kiếp, ả ta không xứng được luân hồi an nghỉ.
Không lâu sau khi Cẩm Ngọc chết, Lục Nguy cũng chiến bại.
Tên hoàng đế danh không chính ngôn không thuận này vốn dĩ đã không có nền tảng vững chắc.
Tướng sĩ tiền tuyến ly khai khỏi hắn, những binh lính cũ trung thành với hắn cũng bị chiến thuật quân sự không tinh vi của hắn tiêu hao trên chiến trường, tàn quân còn lại không còn nhiều.
Khi hắn chiến bại, hắn dùng một con dao chống đỡ cơ thể mình.
Ta đến gặp hắn.
Hắn túm lấy vạt áo ta, từ trong lòng móc ra một thanh kiếm gỗ nhỏ.
Thanh kiếm gỗ này là quà sinh nhật ta khắc cho hắn.
“Chiêu Ninh, ta còn nhớ lúc đó nàng nói, thanh kiếm gỗ này sẽ khiến ta bất khả chiến bại.”
Hắn ngẩng đầu lên, khóe mắt lăn dài một giọt lệ pha lẫn máu:
“Ninh Ninh, hóa ra không có nàng, ta sẽ thất bại thảm hại như vậy.”
“Ta hối hận rồi. Ninh Ninh, nàng có thể như trước đây, gọi ta một tiếng tướng quân được không?”
“Chỉ một lần thôi.”
Ta lạnh lùng nhìn bộ dạng thảm hại của hắn:
“Lục Nguy, ta từng thực sự coi ngươi là chỗ dựa. Vài ngày sau khi bị bắt vào Khải Quốc, ta ngày đêm mong chờ ngươi sẽ cưỡi ngựa trắng như anh hùng từ trên trời đáp xuống.”
“Vì ngươi hứa sẽ lập tức đến cứu ta, ta thậm chí còn tìm mọi lý do để bào chữa cho sự thất hứa của ngươi. Nhìn xem, lúc đó ta thật hạ tiện, dù ngươi đã thất hứa, ta vẫn một lòng vì ngươi tìm lý do biện minh.”
“Lúc ta cần ngươi nhất, lúc ta bất lực nhất, ngươi lại bận rộn chăm sóc Cẩm Ngọc bị thương, bận rộn bảo vệ danh tiết cho ả ta, bận rộn chuẩn bị thành hôn với ả ta.”
Giọng điệu ta thê lương:
“Tướng quân? Hừ, tướng quân đã chết từ lâu, đó chỉ là một anh hùng do ta tưởng tượng ra. Lục Nguy, ngươi từ trước đến nay chưa từng là anh hùng của ta.”
“Vì vậy ngươi có tư cách gì mà nói hối hận với ta?”
Ta quay người định đi, Lục Nguy túm lấy vạt áo ta, hắn ngã xuống, vết thương trên cánh tay vẫn chảy máu, hắn không buông tay:
“Ninh Ninh, ta đau.”
Ta quay đầu lại, nhìn hắn hèn mọn nằm dưới chân, ngước nhìn ta, cầu xin ta hồi tâm chuyển ý và thương xót.
Ta đưa tay, giật mạnh gấu váy。
“Máu của ngươi làm bẩn xiêm y của ta!”
25.
“Chiêu Ninh.”
Tạ Lãnh cởi áo choàng, choàng lên người rồi ôm lấy ta vào lòng.
“Trẫm đều nghe thấy rồi.”
“Vậy nên trong ván cờ này của nàng, ngay cả trẫm, hoàng đế Khải Quốc, cũng chỉ là con cờ để nàng mượn dao giết người thôi sao?
“Trẫm và Lục Nguy, không có gì khác biệt?”
Ta tưởng hắn sẽ tức giận vì ta lợi dụng hắn, không ngờ điểm mấu chốt của hắn lại là hắn và Lục Nguy có gì khác biệt.
“Đều là con cờ rồi, chàng còn muốn tranh hơn thua à?”
“Tất nhiên rồi! Cờ cũng có quan trọng và không quan trọng, có dễ sử dụng và không dễ sử dụng!”
“Được rồi, được rồi, chàng tốt hơn Lục Nguy, quan trọng hơn Lục Nguy.”
“Chỉ quan trọng hơn một chút thôi sao?”
“Quan trọng hơn nhiều, gấp một nghìn lần, gấp một vạn lần, là quân cờ độc nhất vô nhị trên bàn cờ của ta.”
“Vòng vo mãi, trẫm vẫn là một quân cờ.”
Tạ Lãnh bước nhanh hai bước, tức giận.
Ta đành phải chạy theo vài bước.
Ta thực sự không biết nói những lời hoa mỹ nào, thấy hắn tức giận rồi, phải dỗ dành – gần đây hắn còn hay ném đồ hơn cả tiểu hoàng tử.
Tạ Lãnh nghiêm túc nhìn ta, ta tưởng hắn lại muốn ghen tuông.
“Chiêu Ninh, nàng có biết ngày đó trẫm vì sao không giết Cẩm Ngọc không?”
“Bởi vì trẫm muốn lấy mạng tiện của ả để đổi lấy tự do cho nàng.”
Ta ngẩn người:
“Vì sao? Khi đó ta và người không có liên quan gì đến nhau, thậm chí còn là kẻ thù đối đầu.”
Tạ Lãnh nói:
“Trẫm cứu nàng, giống như đang cứu bản thân mình khi xưa, bị tứ phía vây hãm, hoàn toàn bất lực.”
“Hơn nữa, sau khi trẫm đăng cơ, số lần thất bại ít ỏi đều là thua dưới mưu lược của nàng, một kẻ địch mạnh mẽ như vậy lại là một công chúa phải ẩn danh không dám lộ diện.”
“Trẫm đã từng nghĩ đến việc giết nàng, nhưng lại không nỡ.”
“Vì đã không nỡ, đành phải lừa dối mà chiếm hữu nàng.”
Ta đang cảm động, Tạ Lãnh đột nhiên chuyển hướng:
“Nhưng trẫm thực sự không ngờ nàng lại bò lên long sàng nhanh như vậy, trẫm tưởng ít nhất phải đợi một năm…”
Lúc này, đến lượt ta xấu hổ che miệng hắn.
Tạ Lãnh nắm lấy tay ta đặt lên ngực mình:
“Chiêu Ninh, trẫm đối với nàng, không phải là nhất kiến chung tình, mà là nhất định dành được.”
Ta cười rạng rỡ như gió xuân hòa tan tuyết: “Ta biết.”
“Về nhà thôi. Đánh trận thật vô nghĩa, ta nhớ hoàng nhi rồi.”
“Ừ, trẫm đưa nàng về nhà.”
Còn về sinh tử của Lục Nguy, ta không rõ lắm.
Sau khi ta và Tạ Lãnh rời đi, ta chưa bao giờ ngoảnh đầu nhìn Lục Nguy lần nào nữa.
Có người nói hắn bị thương nặng chết trên chiến trường, có người nói hắn phát điên ở trong thung lũng hoa mẫu đơn, luôn lẩm bẩm rằng Ninh Ninh thích hoa mẫu đơn.
Nhưng ta vốn dĩ không thích hoa mẫu đơn.
Chẳng sao cả, đối với ta, hắn chỉ còn lại một chữ – chẳng sao cả.
Sau đó, Tề Quốc trở thành thuộc địa của Khải quốc, Tạ Lãnh không tổn hại một tơ một hào nào của binh lính và bá tánh, vì vậy, chuỗi Phật châu trên tay hắn vẫn chỉ có mười bảy viên.
Chuỗi Phật châu của Tạ Lãnh trở thành món đồ chơi yêu thích của hoàng nhi.
Viên Phật châu thứ mười tám của Tạ Lãnh là do ta thêm vào cho hắn, năm đó, nhị công chúa của ta và hắn ra đời.
Lãnh thổ yên ổn, bách tính sung túc.
Viên Phật châu thứ mười tám cầu mong không có chiến tranh, quốc thái dân an, thái bình thịnh trị.
—-Toàn văn hoàn—